Ba năm trước, đại quân thần nhân lại đến tấn công, gây ra thiệt hại lớn cho đế quốc Thiên Võ, nhưng cuối cùng vẫn bị đánh lùi.
Quan trọng nhất là hiện nay trong thiên hạ, cả tu sĩ tu luyện Nhân Đạo Tiên Đồ và tu sĩ tu luyện Tiên Đạo nguyên thủy cũng đều gia tăng nhanh.
Chuyện này thì Ngô Bình biết, vì anh có thể cảm nhận được những thay đổi này từ Thiên Tiên giới, Kim Tiên giới, Huyền Nguyên giới.
Bây giờ chuyện mà anh quan tâm là đại quân thần nhân, anh chau mày nói: “Tử Di, lúc nãy em nói đội quân thần nhân này đang trở nên mạnh hơn à?”
Đường Tử Di gật đầu: “Không biết vì lý do gì, thần tộc bắt đầu cho thần nhân địa vị rất cao, nhưng yêu cầu họ phải tấn công đế quốc Thiên Võ”.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Đấy là cách dùng người trị người cũ rích của bọn họ. Ừ. Xem ra anh cũng phải đi vấn đề của thần tộc mới được”.
Đường Tử Di: “Huyền Bình, không cần nóng vội, các con đều lớn cả rồi, mười năm chưa được gặp anh, anh ở nhà mấy ngày đã”.
Ngô Bình cười, nói: “Đương nhiên rồi, anh cũng muốn thăm các con”.
Lúc Ngô Bình ra khỏi khuôn viên thì bỗng dưng ngây người. Khắp nơi trên đường đều là xe hơi, hơn nữa những chiếc xe này đều không chạy bằng dầu mà chạy bằng linh thạch và năng lượng tiền bùa.
Ngoài những chiếc xe hơi tương tự như xe hơi ở trái đất ra còn có rất nhiều phương tiện công cộng, tàu hỏa đầu đạn di chuyển với tốc độ cao trên không trung.
Ngoài ra, anh còn nhìn thấy trường học, trường học không chỉ dạy tu hành mà còn dạy kiến thức khoa học. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, khoa học kỹ thuật ở đại lục Hồng Hoang đã phát triển mạnh, phát minh ra một số kỹ thuật phù hợp với người bình thường.
Đường Tử Di cảm thán: “Huyền Bình, may mà anh là ông tổ của chúng tiên, có công đức khống chế các tu sĩ này, vì vậy họ mới ngoan ngoãn làm quan, quản lý từng khu vực, không có lòng riêng. Nếu không thì đại lục Hồng Hoang lớn như thế, không ai có thể trị vì nó được”.
Ngô Bình cười, nói: “Xem ra cuộc sống của người dân khá tốt”.
“Chuyện đó là đương nhiên rồi, cuộc sống của người dân sung túc, ai cũng nhớ đến cái tốt của anh, nhà nhà người người cung phụng bài vị trường sinh của anh”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó quay về cung, gặp mặt mọi người.
Bố mẹ và ông bà nội đều khỏe, các con cũng đã lớn, đáng nói nhất là Ngô Mi đã cưới chồng, đàng trai là một tu sĩ đạo tôn, đến từ học viện Vạn Đạo, là thiên tài số một của học viện Vạn Đạo, tên là Lạc Vân Phong.
“Anh cả”. Lạc Vân Phong nhìn thấy Ngô Bình thì vô cùng kích động, anh ta là người rất thần tượng Ngô Bình.
Ngô Bình thấy anh ta khôi ngô, nghe bố mẹ nói anh ta cũng đối xử với Ngô Mi rất tốt thì mỉm cười, nói: “Tiểu Lạc, cậu phải đối xử tốt với Tiểu Mi đó”.
Lạc Vân Phong: “Anh cả, chuyện đó là chắc chắn rồi”.
Lý Dược Sư, Lý Kiếm Tinh chạy qua, họ đều trở thành những thiếu niên tuấn tú, thay phiên nhau đến chào bố.
“Đỉnh Nhi, Thủy Sinh, haha, đều ra thanh niên hết rồi, tốt lắm”. Anh đến vỗ vai con trai, phát hiện tu vi của họ đều rất cao, mạnh hơn anh năm xưa nhiều.