Ngô Bình cười nói: “Ban nãy, chú hai cháu cũng nói rồi, ông cháu là thương nhân hàng đầu ở Vân Đông, còn là hội trưởng của tổng thương hội Nam Dương. So về tài sản và địa vị thì trưởng tộc khéo còn thua. Ông cháu không làm trưởng tộc thì thôi, nhưng đến hàng ghế đầu mà chi nhà cháu cũng không được ngồi thì đúng là ức hiếp người quá đáng phải không chú tư?”
Lý Tú Thành nghe xong thì trầm mặc một lát mới nói: “Thật ra chúng ta đều thầm hiểu hết rồi mà, là trưởng tộc cố ý chèn ép nhà cháu. Trưởng tộc ngồi được vào vị trí này cũng có lý do, không rõ cháu có biết trưởng tộc có một người con trai rất tài giỏi không?”
Ngô Bình: “Ồ, không biết người này tài giỏi thế nào? Chú kể cho cháu nghe được không?”
Lý Tú Thành nhỏ giọng nói: “Trưởng tộc Lý Vân hạn có ba người con trai, trong đó người con út 40 tuổi. Chú nghe nói, người này đã gia nhập một thế lực lớn ở Địa Tiên Giới và tu thành thần tiên rồi”.
Ngô Bình: “Chú có biết là thế lực nào không?”
Lý Tú Thành: “Cái gì mà Bạch Cốt Môn ấy”.
Ngô Bình có biết Bạch Cốt Môn, ngoài ba thế lực lớn của Địa Tiên Giới ra thì đây là một giáo phái tà môn khá mạnh. Nhưng so với kiếm phái Thục Sơn thì không là gì cả.
Bọn họ đang trò chuyện thì bỗng Lý Tú Thành im bặt, Ngô Bình liếc nhìn thì có một nhóm người đi vào. Trong số đó có một người đàn ông cao tuổi ngoài 70, đó chính là trưởng tộc Lý Vân Hạn. Theo sau Lý Vân Hạn là ba người con trai của ông ta. Một trong số ba người con trai của ông ta trông rất trẻ, như mới ngoài 20 tuổi, quanh người có khí chết tà môn, chắc chắn đây là con trai út của Lý Vân Hạn, đệ tử của Bạch Cốt Môn.
Lý Vân Hạn liếc thấy nhóm Lý Đông Hưng đang ngồi ở hàng ghế đầu thì vẫn bình thản như không, sau đó cười nói với Lý Tú Thành: “Tú Thành đến rồi à?”
Lý Tú Thành: “Chào trưởng tộc ạ”.
Sau đó, ông ấy gật đầu với ba người con trai của Lý Vân Hạn. Con trai út của lão ta nhíu mày, sau đó lườm Lý Đông Hưng: “Ai cho các người ngồi đây, biến ra sau ngay!”
Ông ta vừa lên tiếng, mọi người ở phía sau đã nhao lên xem.
“Chậc chậc, có kịch hay xem rồi. Chi của trưởng tộc và chi của Lý Vân Đẩu cãi nhau rồi kìa”, có người nhỏ giọng nói.
“Long tranh hổ đấu, thế lực của Lý Vân Đẩu mạnh hơn Lý Vân Hạn đấy”.
“Chưa biết thế nào, con trai út của trưởng tộc thần bí lắm”.
“Kỳ lạ! Lý Vân Đẩu luôn rất khiêm nhường, không muốn so đo với Lý Vân Hạn, sao hôm nay tự nhiên lại ngông nghênh ngồi hàng ghế đầu nhỉ?”
“Cách đây không lâu, Lý Vân Đẩu đã khiến một nửa giới nhà giàu ở Vân Đông phải khuất phục. Tôi nghe nói mộ tổ của các thế lực ấy bị đào hết lên, khiếp lắm!”
“Thế là, Lý Vân Đẩu có vương bài trong tay à?”
“Nghe nói có một cao thủ cấp Tiên Quân giúp sức cho Lý Vân Đẩu, không ít người nói thế nên tôi nghĩ là thật đấy”.
“Cái gì? Cao thủ Tiên Quân ư?”, mọi người đều chấn động.
Con trai út của Lý Vân Hạn lớn tiếng quát nạt, điều này khiến Lý Đông Hưng nhăn mặt rồi nói: “Lý Lan, ăn nói cho cẩn thận!”