Mắt Phương Thi Linh đầy vẻ oán hận và nước mắt, xoay người đi qua một bên, Ngô Bình lập tức đi theo.
Hai người đi được một đoạn, đi vào một quán café.
Ngô Bình im lặng đi theo, sau đó ngồi vào một bàn.
Phương Thi Linh lấy mũ xuống để lộ ra mái tóc dài, cô ta nói: “Cảm ơn anh Ngô đã đến”.
Ngô Bình thở dài: “Chuyện xảy ra từ lúc nào?”
“Tối qua”, Phương Thi Linh nói: “Tôi không có ở nhà nên tránh được một nạn”.
Ngô Bình: “Nhìn thấy tin nhắn tôi lập tức chạy đến, tại sao cô lại không gọi cho tôi?”
Phương Thi Linh cúi đầu xuống: “Người ra tay gây ra họa diệt tộc này chắc chắn rất mạnh, tôi không biết anh Ngô có chịu giúp hay không. Tôi đã gửi tin nhắn cho rất nhiều bạn cũ của bố tôi, nhưng hiện giờ chỉ có anh đến đây”.
Ngô Bình biết rõ lòng người luôn thay đổi, tình bạn không có lợi ích thường rất mong manh. Giờ đây nhà họ Phương đã bị tiêu diệt, dĩ nhiên những người được gọi là bạn kia sẽ không xuất hiện, tránh cho mình gặp rắc rối.
“Cảm ơn anh”, Phương Thi Linh lau nước mắt nói.
“Cô có biết hung thủ là ai không?”
“Cậu chủ Linh Hư, anh ta tu luyện một loại kiếm thuật, muốn lấy bộ phi kiếm mà bố tặng cho anh, thế là anh ta cử người đến hỏi. Bố tôi không chịu đưa nên anh ta bảo người đến tiêu diệt cả nhà họ Phương”.
Cậu chủ Linh Hư? Ngô Bình híp mắt: “Không có uy hiếp, không có chỗ thương lượng thì tiêu diệt cả nhà họ Phương, người này thật tàn nhẫn”.
Phương Thi Linh lấy một bức thư ra, đặt trước mặt Ngô Bình: “Trước khi bố tôi bị hại đã thả chim bồ câu ra trước”.
Ngô Bình nhận lấy một tờ giấy, trong đó viết: “Đối phương cực kỳ tàn nhẫn, nhà họ Phương khó thoát khỏi kiếp nạn này. Thi Linh, con đi tìm cậu Ngô. Cả thế giới này, e là chỉ có mình cậu ấy thu nhận con thôi”.
Đọc xong bức thư, Ngô Bình thở dài: “Tối hôm đó tiền bối Phương hẳn là nên thông báo cho tôi mới phải”.
Phương Thi Linh lắc đầu: “Mọi chuyện đã không kịp nữa, nếu không bố tôi sẽ đem theo một nhóm người. Nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình tôi”.
Ngô Bình cất bức thư đi, trầm giọng nói: “Cô Thi Linh, cô yên tâm, tôi sẽ báo thù của nhà họ Phương thay cô”.
“Anh? Anh xứng sao?”
Một người đàn ông mặc đồ đen ở bàn bên cạnh bỗng xoay người lại, lạnh lùng nói.
Lúc đến Ngô Bình không để ý đến người này, vì hắn đến trước, hơn nữa vẫn luôn đưa lưng về phía hai người họ.
Phương Thi Linh biến sắc, thấp giọng nói: “Anh Ngô, anh mau đi đi”, dù gặp nguy hiểm, cô ta vẫn không muốn liên lụy đến Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn chằm chằm đối phương hỏi: “Anh là người của cậu chủ Linh Hư à?”
Người đàn ông đồ đen có khuôn mặt giống chuột, đôi mắt nhỏ to như hạt đậu, lộ ra vẻ lạnh lùng, cười nghiêm nghị: “Chúng tôi luôn biết cô ta ở gần đây, sở dĩ không làm gì là để đợi anh xuất hiện”.
“Vậy à? Bây giờ tôi đến rồi đây, anh muốn thế nào?”, Ngô Bình bình tĩnh hỏi.
“Đưa bộ phi kiếm đó đây, tự sát”, người đàn ông đồ đen nói: “Đây là sự nhân từ lớn nhất cậu chủ dành cho anh rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Xem ra cậu chủ Linh Hư đúng là người tốt, thế mà chỉ cần lấy mạng tôi và bộ phi kiếm đó thôi”.
Người áo đen hừ một tiếng: “Cậu chủ có thiên phú, tư chất tuyệt vời, nếu anh từng gặp cậu ấy thì chắc sẽ bị cậu ấy khuất phục, sẵn sàng nhận cậu ấy làm chủ nhân, làm trâu làm ngựa cho cậu ấy”.
Ngô Bình: “Anh muốn làm chó làm ngựa là chuyện của anh, tôi không có hứng thú. Hơn nữa tôi cũng không muốn đưa phi kiếm cho anh, càng không muốn chết”.
Cậu đứng lên: “Đi thôi, đi gặp cậu Linh Hư”.
“Anh không có tư cách gặp cậu chủ”, ánh mắt người này trở nên lạnh lùng, giơ ngón tay lên chỉ Ngô Bình, có một sức mạnh kỳ lạ trói Ngô Bình lại.
Đây là một loại tà thuật, uy lực rất lớn, tu sĩ Bí Cảnh bình thường không có sức đánh lại, lập tức bị hắn áp chế.