Ngô Bình đi vào một cung điện, ở đây có vài cái bàn, sau đó họ đi xuyên qua một cánh cửa lớn.
Sau đó, Ngô Bình đã tiến vào Nhẫn Giới - một thế giới mới lạ.
Sau khi vào đây, anh thấy khí tức ở nơi này khác hẳn ở Địa Tiên Giới, nói chung là kém hơn.
Bọn họ xuất hiện ở một ngọn núi, có một tốp người đứng ở đây, họ nói: “Đây là Ngô Bình ư? Mời đi theo chúng tôi”.
Người lên tiếng đi trước dẫn đường, người ở hai bên tập trung lại một chỗ rồi cũng tiến bước.
Ngô Bình lặng lẽ đi theo mà không nói gì.
Không lâu sau, họ đã đi vào một khe núi, nơi đây là một bình nguyên rộng lớn, bên trong có rất nhiều các toà nhà đồ sộ.
Bọn họ đi tới trước một căn nhà gỗ năm tầng, Ngô Bình được yêu cầu chờ ở tầng ba, còn những người khác thì lui ra ngoài.
Ngô Bình ngồi xuống rồi nhắm mắt dưỡng thần. Mười phút sau, cửa mở ra, một bà lão tóc bạc trắng đi vào, bà ta mặc đồ ngũ sắc, tay còn chống gậy.
Lưng bà lão hơi gù, khi nói chuyện phải cố lắm mới ngẩng mặt lên được: “Cậu Ngô, nhẫn hoàng nhà tôi có lời mời”.
Ngô Bình nói: “Bảo ông ta đến gặp tôi”.
Bà lão ngẩn ra, sau đó bật cười nói: “Giờ cậu như thú trong lồng rồi mà vẫn ngông vậy sao?”
Ngô Bình: “Bà đi nói với Beni, nếu mười phút nữa không đến gặp tôi, tôi sẽ san bằng nơi này”.
Dứt lời, anh vung tay lên, bùa Tam Hoàng Trấn Áp Thần bay lên, sau đó hoá thành một màn sáng lớn, trấn áp toàn bộ nơi này.
Bà lão sợ hãi rồi quỳ xuống đất nói: “Đây là bùa gì vậy?”
Ngô Bình: “Đi đi, truyền đạt đúng ý tôi”.
Bà lão không dám nhiều lời mà đi bẩm báo ngay,
Cùng lúc đó, Ngô Bình lấy hoan trận mà lần trước đã đối phó với Vũ Thiên Đô ra rồi bày ở khe núi này. Ngay sau đó, cả khe núi đã bị hơi khói che phủ.
Khí tức của bùa Tam Hoàng Trấn Áp Thần rất mạnh, người ở đây là bị khống chế hết, đến tư duy cũng bị đình trệ.
Ngô Bình chờ khoảng mười phút thì có một người đeo mặt nạ, eo dắt trường đao đi vào. Người này có dáng người không cao, mặc áo bào màu bạc, khí chất rất phi phàm.
Người đó vừa vào đã nói: “Cậu giỏi đấy, thần bùa trên đỉnh đầu chắc chắn là bảo bối trấn phái của thế lực nào đó”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào người đó, xuyên qua lớp mặt nạ, anh nhìn thấy gương mặt của một cô gái, anh sững người nói: “Cô là Beni?”
Cô gái nói: “Đúng”, nhưng giọng nói phát ra lại là của đàn ông.
Ngô Bình cười lạnh: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô là phụ nữ rồi”.