Ngô Bình nói: “Ra là sư đệ. Tôi nghe nói Thanh Mộc Cung này cũng không tồi nên đến xem thử”.
Vạn Hồng Uy đáp ngay: “Sư huynh, em đã ở đây một thời gian rồi”.
Ngô Bình bảo: “Tông chủ nói rằng tôi được thoải mái lựa chọn tài nguyên ở đây. Cậu không đi cũng chẳng sao, tôi sẽ đến hỏi tông chủ xem lời ông ấy nói có thật hay không”.
Sắc mặt Vạn Hồng Uy rất khó coi. Xét địa vị, hắn chẳng kém gì Ngô Bình, dù sao hắn cũng là em trai ruột của đệ tử ưu tú, sư phụ còn là thượng trưởng lão. Nhưng tông chủ nói một là một, hắn không dám chọc giận.
Suy nghĩ vài giây, Vạn Hồng Uy cười ha hả: “Chỉ là một Thanh Mộc Cung thôi mà, sư huynh thích thì cứ dọn đến ở, em sẽ đi ngay”.
Ngô Bình đáp: “Không tiễn!”
Vạn Hồng Uy quét mắt nhìn đám tôi tớ, bọn họ định trở vào để đưa đám Lâm Thanh Dao theo.
Ngô Bình lãnh đạm nói: “Toàn bộ người của Thanh Mộc Cung đều phải ở lại!”
Vạn Hồng Uy càng căm phẫn hơn, nhưng hắn là kẻ bụng dạ thâm sâu, ngoài miệng vẫn cười giả tạo: “Được, được! Hẹn gặp lại sau nhé, sư huynh!”
Bay ra một quãng xong, Vạn Hồng Uy gầm lên giận dữ: “Tên đáng chết! Cho rằng Vạn Hồng Uy này dễ bị bắt nạt sao? Không lâu nữa đâu, mày sẽ phải quỳ gối cầu xin tao!”
Sau khi đuổi Vạn Hồng Uy đi, Ngô Bình nhanh chóng đi vào căn phòng phía sau. Ba cô gái trông rất mệt mỏi, tu vi bị phong ấn. Họ ủ rũ ngồi bệt trên mặt đất, vẻ mặt buồn rầu.
Phương Nhân nhìn Lâm Thanh Dao, nói: “Thanh Dao, cô nói đại sư huynh sẽ tới cứu cô, sao anh ấy còn chưa xuất hiện?”
Lâm Thanh Dao gục đầu ủ rũ: “Có lẽ anh ấy đang tìm thời cơ thích hợp mà thôi”.
Còn một cô gái khác tên là Hàn Băng, cô gái này gương mặt lạnh lùng, nói: “Sư muội, không nên kỳ vọng quá nhiều vào đám đàn ông. Kỳ vọng càng lớn thì thất vọng càng ê chề”.
Hàn Băng là cô gái bái sư vào điện Thanh Liên sớm nhất trong số họ, tu vi cũng cao nhất. Có điều cô ấy có quá khứ không êm đềm, đặc biệt rất hận đàn ông.
Lâm Thanh Dao cười đáp: “Hàn sư tỷ, anh ấy nhất định sẽ tới”.
Hàn Băng cười lạnh: “Vậy cứ hy vọng đi”.
Cô còn chưa nói dứt lời thì có một người bước vào, chính là Ngô Bình lúc này đang đóng vai Trương Tiểu Bình.
Ngô Bình liếc mắt nhìn, phất tay một cái là đã giải xong cấm chế trên người ba cô gái. Anh nói: “Sau này tôi chính là chủ nhân của nơi này, các cô có thể ở lại đây làm nha hoàn”.
Có điều, anh đã âm thầm truyền tin cho Lâm Thanh Dao.
“Thanh Dao, là tôi Ngô Bình. Giờ tôi đang đóng vai Trương Tiểu Bình để trà trộn vào Thiên Địa kiếm tông, trở thành đệ tử tinh anh ở đây. Giờ tôi đã khá có địa vị ở đây, sau này các cô hãy ở lại bên cạnh tôi, như vậy sẽ không bị người khác làm hại”.
Lâm Thanh Dao mừng rỡ, nhưng cô không thể làm bại lộ thân phận của anh. Cô đứng dậy chào hỏi: “Tham kiến cậu chủ”.
Phương Nhân cũng nảy số nhanh, nên lập tức cũng vái chào: “Cậu chủ Trương”.
Hàn Băng mặt vẫn lạnh như tiền, không buồn quan tâm đến người đàn ông vừa đi vào. Thái độ của cô như thể muốn chém thì chém muốn giết thì giết.
Ngô Bình cũng chẳng tính toán, anh nói: “Các cô quay về điện Thanh Liên trước đi”.