Người này vội vàng nói: “Chuyện nhỏ. Cậu muốn tìm ai, tôi lập tức sắp xếp người đi tra!”
Phương Lập biết Ngô Bình đang muốn giúp ông tránh khỏi rắc rối, dẫu sao cũng đã qua vài chục năm, con gái ông có khả năng không ở nơi cũ nữa, cũng có thể đã gả cho người ta.
Phương Lập sau đó nói: “Phương Tử Thu”.
Người này nghe tên xong, lập tức lấy ra một quyển sách, ở bên trên viết mấy chữ. Chỉ một lúc sau, trên quyền sách ngọc lập lòe vài cái, trên mặt hiện lên tin tức. Người đàn ông lấy bút chấm một chút, tin tức hóa thành văn tự, ghi lại tất cả những gì mà Phương Tử Thu trải qua từ khi sinh ra đến bây giờ.
Phương Lập vội vàng cầm lấy sách ngọc, nhìn lướt qua vài lần, hai mắt đỏ lên.
Ngô Bình xem qua, ở bên trên ghi lại, lúc Phương Tử Thu mười bảy tuổi thì mẹ chết vì bệnh, sau đó cậu gả cô cho một nhà làm vợ hai. Một năm rưỡi sau, cô sinh được một đứa con. Thế nhưng, Phương Tử Thu cũng không có địa vị gì ở nhà kia, mấy năm nay thường xuyên bị vợ cả ức hiếp. Trong mấy năm này, chồng lại đi cưới một cô gái trẻ tuổi, cô lại càng chịu vắng vẻ thêm, lúc này địa vị cũng không khác với người hầu già là bao, mỗi ngày đều phải chuyện nặng nhọc”.
Ngô Bình: “Cảm tạ”.
Người nọ vội vàng nói: “Không có gì. Công tử là khách quý, chuyện này tôi sẽ nói với quốc chủ bệ hạ. Đây là giấy chứng minh của hai người, có thể dùng để đi được khắp thành”.
Sau khi lấy thẻ chứng minh, hai người lại chạy đến nhà họ Lưu, nơi Phương Tử Thu gả đến.
nhà họ Lưu là một gia tộc giàu có ở địa phương, đương nhiên, nhà giàu như thế cũng không là gì trong mắt của Phương Lập, không có gì đáng để nói đến. Nhưng Phương Tử Thu từ nhỏ chưa từng gặp được cha, mẹ lại mất sớm, cô ấy có thể gả vào một nhà như thế cũng coi như không tồi.
Chỉ là mệnh của cô không tốt, Phương Tử Thu bị vợ cả ức hiếp, thậm chí đến vợ năm vợ sáu cũng coi thường cô, sai sử cô như người hầu. Nhưng tính cách cô lại yếu đuối, nhẫn nhục chịu đựng, chỉ cần con cô không bị đối xử tệ thì cô có như thế nào cũng không sao cả.
Sau khi đến cửa của nhà họ Lưu, Ngô Bình thấy biểu cảm của Phương Lập rất phức tạp, cậu lập tức hỏi: “Lão Phương, ông có muốn tôi nói cho cô ấy biết thân phận của mình không?”
Phương Lập lắc đầu: “Đừng nói, có thể thấy con bé, nhìn thấy cháu là tôi đã thấy đủ rồi”.
Ngô Bình: “Vậy chuyện này cứ để tôi xử lý, tôi sẽ cho cô ấy nửa đời sau bình an vẻ vang”.
Phương Lập gật đầu thật mạnh: “Tạ chủ nhân!”
Ngô Bình không đi vào nhà họ Lưu ngay lập tức, mà ở một quán trọ gần nhà họ Lưu. Bởi vì bọn họ đi đến nơi nào đều đưa ra chứng minh, bởi vậy Thiên Phong quốc chủ lập tức biết bọn họ đã đi đâu.
Sau khi đi vào nhà trọ không bao lâu, bên ngoài đã vang lên tiếng la, một đám thị vệ trong cung xuất hiện, một người cung nhân vội vàng chạy đến. Chờ đến khi khách hàng đã đi hết, hắn ta mới cung kính mà nói: “Ngô công tử, tiểu nhân phụ mệnh của quốc chủ, cung thỉnh công tử vào cung”.
Phương Lập mở cửa ra, giọng nói của Ngô Bình truyền ra: “Tôi đến để gặp một vị thân thích, gặp xong rồi sẽ đi ngay lập tức. Không quấy rầy đến quốc chủ”.
Cung nhân vội vàng nói: “Ngô công tử, cậu đường xá xa xôi đến đây, quốc chủ muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, nên hy vọng ngày sẽ đến”.
Ngô Bắv chỉ có thể nói: “Vậy được rồi”.
Cứ như thế, Ngô Bình và Phương Lập cùng ngồi vào một chiếc xe ngựa, đi đến vương cung.
nước Thiên Phong là một nước lớn, vương cung vô cùng rộng lớn, kiến trúc xa hoa, thể hiện khí chất của một đại quốc.
Xe ngựa đi đến một hoa viên thì dừng lại, Ngô Bình được mời đến ngồi trong phòng khách. Một lát sau, một người đàn ông trung niên long hành hổ bộ mà đi đến, uy phong bát diện.
Phía sau người đàn ông chỉ có hai gã tùy tùng, hắn cười nói: “Ngô công tử, quốc chủ nước Thiên Phong, Du Thành Ngô, không biết công tử đi đến nước Thiên Phong, không thể tiếp đón từ xa!”
Ngô Bình vội vàng đứng dậy ôm quyền: “Tham kiến quốc chủ. Tại hạ là Ngô Bình, đến từ thành Mộng Hoa”.