Trưởng lão Tôn nói: “Dù là giả mạo cũng không thể đánh chết được, chuyện này phải hỏi cho rõ ràng”.
Chân Nhân này cười nói: “Một tên hề thôi, giết gọn ghẽ miễn cho làm bẩn mắt ông”.
“Tên hề mà ông nói là bản thân anh nhỉ?”
Không trung bỗng vang lên một giọng nói, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, Ngô Bình đang đứng giữa không trung, anh vẫn chưa chết.
Chân Nhân này cực kỳ ngạc nhiên, muốn tiếp tục ra tay, Ngô Bình trầm giọng nói: “Dừng tay! Với thực lực của ông, ông không giết được tôi đâu, càng đánh càng chứng tỏ trong lòng ông có điều che giấu”.
Sắc mặt người này lập tức thay đổi, sau đó ông ta hừ một tiếng: “Cậu có chút bản lĩnh đấy, nhưng giả mạo người của Học viện truyền kỳ, hậu quả rất nghiêm trọng, cậu nghĩ kỹ rồi chứ?”
Ngô Bình bật cười: “Ông đang nói tôi là Ngô Bình giả à?”
Người này lớn giọng nói: “Đúng thế, cậu là giả”.
Ngô Bình gật đầu: “Được lắm! Vậy bây giờ tên Ngô bình giả tôi đây muốn khiêu chiến với “Ngô Bình” trên bục kia, hắn dám đồng ý không?”
Một người bước ra từ trong đám người, chính là Triệu Hàn Sơn, ông ta nhìn người trên bục, sau đó nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu nói cậu là Ngô Bình, lúc đầu tôi có đưa cho cậu ta một tấm bùa ngọc, cậu có không?”
Ngô Bình: “Trưởng lão Triệu, lúc vào cửa, người gác cổng cầm lấy bùa ngọc đi báo lại nên bùa ngọc không có trên người tôi, nhưng tôi có bùa ngọc hay không cũng không quan trọng, trưởng lão Triệu biết rõ thực lực của tôi thế nào mà, chỉ cần đánh một trận, ai giả ai thật, liếc mắt cũng có thể nhận ra”.
“Hỗn láo, Học viện truyền kỳ cũng là nơi cậu có thể tùy tiện khiêu chiến à?”, một trưởng lão khác nghiêm giọng nói: “Người đâu, đánh hắn cho tôi”.
“Khoan đã!”, Triệu Hàn Sơn ngăn lại: “Tôi cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, Ngô Bình thật có thực lực rất lợi hại, chắc chắn không sợ người khác khiêu chiến”.
Nói rồi ông ta nhìn Chân Nhân ra tay đó nói: “Trưởng lão Viên, ông nghĩ sao?”
Trưởng lão Viên sầm mặt nói: “Người này là giả, không cần đánh tôi cũng biết rồi”.
Ngô Bình cười nhạo: “Các người diễn kịch tốt thật đấy. Tìm một người giả dạng tôi, sau đó trộm bùa ngọc của tôi, lấy mận thay đào. Đợi khi tôi xuất hiện, ông một đòn liền đánh chết tôi, sau đó để cho Ngô Bình giả này hưởng thụ tài nguyên và hào quang của tôi. Tiếc là các người tính toán thế nào cũng không ngờ tu vi của ông quá tệ hại, thực lực lại yếu, không đánh chết tôi được”.
Trưởng lão Tôn đứng trên bục không khỏi nhìn lại “Ngô Bình” trước mặt, ông ta hỏi: “Cậu là Ngô Bình thật sao?”
“Ngô Bình” này rất bình tĩnh nói: “Trưởng lão Tôn, tất nhiên tôi là Ngô Bình thật, người này là kẻ lừa đảo”.
Trưởng lão Tôn: “Nếu cậu đã là Ngô Bình thật thì đi đánh với cậu ta một trận, bên thua sẽ để mạng lại”.
Mọi người đều biết thực sự của Ngô Bình cực kỳ đáng sợ, nếu cảnh giới của hai người ngang nhau, cuối cùng chắc chắn Ngô Bình thật sẽ giành chiến thắng.
Ngô Bình giả biến sắc: “Trưởng lão Tôn, nếu ai cũng đến khiêu chiến với tôi, vậy chẳng khác này náo loạn?”
Người bên dưới cũng mơ hồ nhìn ra cái gì, có người nói: “Lề mề cái gì nữa? Nếu cậu là Ngô Bình thật thì cứ đánh là được, người đứng đầu mà còn sợ đánh nhau với người ta sao?”
“Đúng thế! Hay là cậu mới là giả? Không dám đánh nữa?”
Sắc mặt Ngô Bình giả này lúc đỏ lúc trắng, hắn nghiến răng trầm giọng nói: “Được! Tôi chấp nhận lời khiêu chiến của hắn”.