Thực ra Lạc Thanh Phong và Thiên Phong đều dự định sẽ tìm một tông môn tương đối yếu một chút để thay thế, nhưng Diệp Viễn lại kiên quyết theo ý mình, nguyên nhân là do Thiên Tà Tông làm nhiều việc gian ác, trời không bắt Thiên Tà Tông thì u Vân Tông đến trị!
Bây giờ mặc dù Lạc Thanh Phong đã trở về rồi, nhưng thói quen này vẫn tiếp tục duy trì.
So với Lạc Thanh Phong, bây giờ Diệp Viễn lại càng giống tông chủ hơn.
Có điều đối với trạng thái đặc biệt này của Diệp Viễn, đám người Lạc Thanh Phong cũng không có phàn nàn gì.
Bởi vì bọn họ đều biết Diệp Viễn không thuộc về U Vân Tông, căn bản hắn không hề có ý nghĩ tranh quyền đoạt lợi.
“Diệp Viễn, tuần sát sứ Vô Phương Thành này…” Lạc Thanh Phong hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Không cần để ý tên tuần sát sứ vớ va vớ vẩn này, u Vân Tông ta đã thay thế Thiên Tà Tông thì sau này chính là một tông môn độc lập, không phụ thuộc vào ai hết!”
“Nhưng mà… tên Bao Tam Quý kia thì phải làm sao?”
“Để cho hắn đợi đi! Hắn thích thể hiện uy phong, thì để cho hẳn ở ngoài sơn môn thể hiện một chút, không cần để ý đến hắn. Một tên tuần sát sứ rách nát mà cũng muốn chúng ta xuất tông nghênh đón? Hắn là cái thá gì?” Diệp Viễn khinh thường nói.
Lạc Thanh Phong và Thiên Phong nhìn nhau một cái, bất giác đều hít sâu một hơi.
Chỉ có Diệp Viễn, mới dám nói ra những lời ngạo mạn như vậy.
Tuần sát sứ này đúng thật chẳng là cái gì, nhưng Vô Phương Thành phía sau hắn lại là thế lực lớn đứng đầu bắc vực đấy!
Người ta tùy tiện phái đi một cường giả, thì cũng có thể tiêu diệt sạch toàn bộ u Vân Tông rồi.
Dường như phát hiện ra được sự lo lắng của đám người Lạc Thanh Phong, Diệp Viễn cười nói: “Thái Thượng trưởng lão và tông chủ không cần lo lắng, Vô phương Thành lợi hại thì lợi hại, nhưng đối với Vô Biên giới hiện tại mà nói, địa vị của ta là không thể thay thế được. Cho nên, chút việc nhỏ này, Vô Phương Thành sẽ không trách tội xuống đâu.
Cho dù bọn họ có thực sự trách tội xuống, thì cũng sẽ có người ngăn lại giúp chúng ta.”
Nói xong, Diệp Viễn lập tức rời khỏi chủ điện.
Hai người Lạc Thanh Phong đưa mắt nhìn nhau, đều không hiểu cho lắm.
Mặc dù Diệp Viễn yêu nghiệt, nhưng cũng chỉ là Hóa Hải cảnh mà thôi, cho dù hắn có thể chiến thắng cường giả Hồn Hải Cảnh, thì trong cuộc đại chiến của hai giới có thể tạo ra được tác dụng gì chứ?
Bao Tam Quý ở ngoài sơn môn đợi cả nửa canh giờ, lại gọi cả mấy lần, nhưng ngay cả một tiếng hồi âm của u Vân Tông cũng không có!
Thân là tuần sát sứ của Vô Phương Thành, bất luận là Bao Tam Quý đi tới đâu, cũng đều được tôn là thượng khách.
Trước đây lúc đến Thiên Tà Tông, Mao Nguyên Cơ từ xa đã đích thân ra nghênh tiếp.
Nhưng bây giờ u Vân Tông chó má này lại dám gạt mình sang một bên!
Thật sự là buồn cười!
Mấy ngày trước, Bao Tam Quý đang tuần tra ở gần đó, lại vừa hay nghe được tin Thiên Tà Tông bị diệt, lúc đó còn giật nảy mình.
Thiên Tà Tông này cũng đã lập tông được nhiều năm rồi, dưới sự che chở của Vô Phương Thành, mặc dù đã làm rất nhiều chuyện thương thiên hại lý, nhưng cũng không có ai dám chọc vào.
Mao Nguyên Cơ rất biết làm việc, cũng không biết là thông qua quan hệ gì mà lại quen được tam công tử.
Những năm gần đây, cáo trạng gửi đến Vô Phương Thành không ít, nhưng đều bị tam công tử ép xuống.
Diệt thì diệt rồi, mình cũng đã nói rõ thân phận, thế mà đám người kia lại không ai ra nghênh tiếp!
Thật sự là buồn cười!
Buồn cười!
Trong lòng Bao Tam Quý mắng chửi
A /v’ I
VÔ số lân!