Phải biết, Phiêu Vũ là lão quái vật đã sống mấy trăm vạn năm, có thuật khống hỏa cao sâu như thế cũng không kỳ quái.
Nhưng mà Diệp Viễn thì sao?
Hắn mới có hơn nghìn tuổi!
Hai người Tử Ngữ và Thanh Vận cũng là không nói nên lời, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hai người bọn họ còn lớn hơn Diệp Viễn không ít, nhưng mà luận thuật khống hỏa, bọn họ đến tư cách xách giày cho Diệp Viễn cũng không xứng.
Mặc dù sư tôn đối với bọn họ cưng chiều có thừa, nhưng mà cũng chưa từng cho bọn họ đánh giá cao như vậy.
“Ha ha, bêu xấu ở trước mặt Phiêu Vũ tiền bối rồi.” Diệp Viễn nói.
Phiêu Vũ thản nhiên nói: “Trong lòng ngươi và ta biết rõ, sao phải nói lời như vậy? Tiếp theo, bản tôn cũng sẽ không nương tay. Thuật luyện dược của bản tôn là Tâm Hồn Thiên Ngữ Thuật do ta tự nghĩ ra, ngươi phải cẩn thận đấy.”
Diệp Viễn ôm quyền nói: “Hỗn Độn Thiên Thần Thuật, xin chỉ giáo!”
Trong mắt Phiêu Vũ Thiên Tôn lóe lên vẻ kinh dị rồi biến mất, kinh hãi thầm nói: Hỗn Độn Thiên Thần Thuật là cố ý hay là vô tâm? Hai chữ “Hỗn Độn” này cũng không phải người nào cũng dám dùng!
Có điều, rất nhanh, Phiêu Vũ Thiên Tôn liền tập trung ý thức, cả người trở nên hư vô.
Một cỗ khí tức của đại đạo không thể nói rõ tràn ngập trong đại điện.
Một mảnh hỏa diễm như tơ, phảng phất như nước chảy chậm rãi chảy vào trong Huyễn Lung Đỉnh.
Có loại cảm giác thoải mái nhẹ nhàng không nói nên lời.
Đột nhiên con ngươi Diệp Viễn co lại, biết là đã gặp cao thủ.
Luyện chế thần đan cấp năm, hắn còn chưa từng gặp áp lực lớn như vậy bao giờ.
Diệp Viễn không dám khinh thường, vận chuyển Hỗn Độn Thiên Thần Thuật, trên người Diệp Viễn cũng tỏa ra khí tức huyền ảo không gì sánh được.
Hai cỗ khí tức mãnh liệt đụng vào nhau.
Tâm thần Diệp Viễn chấn động, suýt chút nữa không đỡ được.
Thật là một đòn mạnh mẽ!
Diệp Viễn cảm giác, giống như là bị một ngọn núi to đè xuống, mạnh mẽ không thể ngăn được.
Đấu đan lúc trước, bất luận đối thủ cường đại như thế nào, đòn tấn công mãnh liệt bao nhiêu, cũng không thể nào lay động được hắn.
Nhưng mà lần này, Diệp Viễn lại có loại cảm giác không cách nào chống đỡ được.
Loại khí tràng này, cũng không phải uy áp Thiên Tôn mà là khí tràng sinh ra khi luyện chế đan được.
Bởi vì hạn chế của thần đan cấp năm, cho dù thực lực của ngươi cao tới đâu, cũng chỉ có thể thôi phát thần đan cấp năm đến mức cao nhất mà không thể vượt qua được phạm vi cấp năm.
Chỉ là, thực lực Luyện Dược Sư mạnh yếu cũng thúc động sinh ra khí tràng khác nhau.
Người thực lực mạnh, khí tràng có thể phóng thẳng lên mây, dẫn động sức mạnh thiên địa.
Kẻ thực lực yếu, chỉ có thể miễn cường duy trì, là đã không tệ rồi.
Lúc này, khí tràng của hai người Phiêu Vũ Thiên tôn và Diệp Viễn đang mãnh liệt va chạm vào nhau, hóa thành hai con cự long, bay vòng quanh rồi xông thẳng lên trời.
Khí thế kia có thể nói là kinh thiên động địa.
Lúc này, hai người Tử Ngữ, Thanh Vận đã không dám tiếp tục mở miệng châm chọc Diệp Viễn.
Mặc dù khí tràng đan dược của Diệp Viễn không bằng Phiêu Vũ Thiên Tôn, nhưng mà khí thế mạnh mẽ này cũng khiến cho bọn họ líu lưỡi.
Thanh thế bậc này, cũng không phải là dạng thực lực bọn họ có thể làm được.
Rốt cuộc bọn họ cũng hiểu, vì sao dựa vào thân phận của Thiên Tôn lại phải đấu đan với một Thiên Thần Cảnh nho nhỏ.
Diệp Viễn, thật sự có tư cách này.