Cho là ở Thần Vực, cũng chỉ có cực ít người biết đến Tiên Thiến Chiến Hồn Chi Thể.
Mà trong số người cực ít này, hiển nhiên là không bao gồm Chu Ngạn.
Diệp Viễn nghe vậy cười lạnh nói: “Kiến thức nông cạn! Ngươi có thể trở về hỏi Chu Gia, Tiên Thiên Chiến Hồn Chi Thể là cái gì! Tên Quyền Tinh Tử kia mặc dù cố hủ một chút, nhưng mà hắn vẫn có thế nhìn ra được Tiên Thiến Chiến Hồn Chi Thể!”
Một luồng khí tức đáng sợ dâng lên, Chu Ngạn vẫn không có động thủ, vậy mà toàn bộ không gian đã bắt đầu quỷ dị!
“Tục danh của gia phụ, há có thể đế cho một thổ dân như gọi thẳng?” Chu Ngạn gằn từng chữ một.
Diệp Viễn cảm giác mình sắp hít thở không thông, nhưng mà mặt hắn vẫn như cũ là một bộ dạng không sao cả, nhàn nhạt nói: “Người đặt tên họ, chính là dùng để gọi, ta không gọi hắn như vậy thì gọi hắn là cái gì? Có bản lĩnh bây giờ ngươi giết ta đi, nếu không… thì thu cái bộ dạng của ngươi lại cho ta!”
Nghe Diệp Viễn nói, trái tim Nguyệt Mộng Ly khẩn trương đến mức muốn nhảy ra ngoài.
Nàng thật sự không dám nghĩ tới, Diệp Viễn lại dám khiêu khích Chu Ngạn như thế.
Một khi Chu Ngạn thực sự nổi giận, cho dù là nàng ở lúc toàn thịnh cũng không thể nào ngăn được.
Ngạo khí của Diệp Viễn, còn trên cả dự liệu của nàng!
Ngạo khí của Diệp Viễn, còn trên cả dự liệu của nàng!
Đối diện với tuyệt thế cường giả như Chu Ngạn, Nguyệt Mộng Ly cho rằng Diệp Viễn sẽ thu liềm, ẩn nhẫn một đoạn thời gian.
Ai mà biết được, Diệp Viễn căn bản không có ý định ấn nhẫn, mà lại lựa chọn đối chọi gay gắt!
Sắc mặt Chu Ngạn thay đổi liên tục, toàn bộ không gian đều vặn vẹo dưới khí thế của hắn.
Hắn quả thực không thể nào chịu được, một tên thổ dân lại dám ngang nhiên càn rỡ ở trước mặt hắn như thế.
Nhưng mà nếu những gì Diệp Viễn nói là sự thật, hắn thật sự không thế gây ra cuộc chiến giữa hai nhà chỉ vì chuyện này.
Mỗi thế lực lớn ở Thần Vực đều là kìm chế lẫn nhau, không cho phép có bất cứ sự bất trắc nào.
Cho dù là phụ thân của hắn, cũng là như đi trên tảng băng mỏng.
Đột nhiên, khí thế trên người Chu Ngạn thu lại, lạnh lùng nói với Diệp Viễn: “Hôm nay xem như là ta nể mặt Ly Nhi, giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi! Chờ đến khi chúng ta trở về Thần Vực, tự nhiên sẽ biết lời nói của ngươi là thật hay giả! Đến lúc đó, ngươi có cánh cũng không thoát được!”
Nói xong, bỗng nhiên Chu Ngạn lại phát động Hạo Nhật Viêm Tâm Đồng!
Diệp Viễn trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, lần nữa phun ra một búng máu đen.
“Diệp Viễn!” Nguyệt Mộng Ly và Diệp Thanh đồng thời kinh hô.
“Yên tâm, không chết được! Ta chỉ là để lại trên người hắn ấn ký của Hạo Nhật Viêm Tâm Đồng, nếu như có những người khác có thể trị hết chứng bệnh của ngươi, hắn tự nhiên cũng không cần tồn tại ở trên đời này nữa! Ly Nhi, chúng ta đi thôi!” Chu Ngạn lạnh lùng nói.
Nói xong, tay Chu Ngạn rạch một cái, trực tiếp phá vỡ không gian, trong không gian lập tức xuất hiện một đạo đại môn.
Nguyệt Mộng ly lo lắng an nguy của Diệp Viễn, nhưng mà Chu Ngạn lại không cho nàng thời gian.
Diệp Viễn che ngực đứng lên, thở dốc nói: “Yên tâm đi, không chết được! Chờ ta ở Thần Vực!”
Nguyệt Mộng Ly khóc như mưa, gật gật đầu, rồi theo Chu Ngạn tiếng vào thông đạo không gian.
Diệp Thanh có chút lo lắng thoáng nhìn về Diệp Viễn, trịnh trọng nói: “Diệp Viễn, bảo trọng!”
Sau khi ba người tiến vào thông đạo không gian, vết rách kia cũng biến mất theo, giống như là từ đầu đến giờ Chu Ngạn chưa từng xuất hiện. Diệp Viễn nhìn chằm chằm không gian đã khôi phục như lúc ban đầu, không nói gì thật lâu.
“Đại nhân, người không sao chứ?”
“Đại nhân, người… người bị thương?”
“Là ai, ai lại có thể đánh trọng thương đại nhân?”
Sau đó đám người sở Thạch nhận ra rằng hình như có động tĩnh gì đó ờ đây, nên vội vàng chạy tới.
Ai mà biết được vừa nhìn xuống dưới, đã nhìn thấy Diệp Viễn bị đánh trọng thương, không khỏi cả kinh thất sắc.