“Đánh thật hay!”
“Làm tốt lắm!”
“Xem như xả được cục giận!”
“Xả được giận nhưng lấy tính tình của Giản Vũ, chắc chắn hắn ta sẽ trả thù!”
“Ca ca Giản Bình của hắn ta chính là người Huyền Cơ Các, thực lực rất mạnh!”
...
Mọi người thấy Giản Vũ bị đánh gãy chân, lập tức cảm thấy mười phần hả giận, tiếng khen nối thành một mảnh.
Bình thường bọn họ căn bản không dám trêu chọc tới tên Giản Vũ này, để hắn ta một mực hoành hành trên mấy con phố này.
Hôm nay, xem như có người đi ra thu thập.
Chỉ là bọn họ không khỏi lo lắng cho Diệp Viễn.
Dù sao người Giản gia cũng không dễ chọc.
“Công tử, đều là Tiểu Nhiên không tốt, thật... Thật xin lỗi! Ngươi đi nhanh đi, thế lực của tên Giản Vũ kia rất lớn, hắn sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Trương Tiểu Nhiên đỡ Trương Hạo Thiên, một mặt bi thương nói.
Diệp Viễn không nói gì, đi đến trước mặt Trương Hạo Thiên, lấy ra một viên đan dược cho ông ta ăn vào.
Một cước kia rất nặng, thương thế của Trương Hạo Thiên không nhẹ, đã nói không ra lời.
Diệp Viễn nhìn Tiểu Nhiên, cười nói: “Ngươi có muốn gả cho Giản Vũ làm tiểu thiếp không?”
Trương Tiểu Nhiên lắc đầu liên tục, một mặt kiên quyết nói: “Ta có chết cũng sẽ không gả cho hắn!”
Diệp Viễn cười nói: "Vậy được, chúng ta ở chỗ này chờ hắn đến.”
Trương Tiểu Nhiên biến sắc, xua tay nói: “Không không không, công tử ngươi đi nhanh đi! Ca ca của Giản Vũ chính là người Huyền Cơ Các.”
Diệp Viễn nghe vậy thì lộ ra một tia ngoài ý muốn, cười nói: “Người Huyền Cơ Các? Vậy thì thật là tốt, ta đang muốn đi Huyền Cơ Các.”
Người bên cạnh nghe Diệp Viễn nói vậy thì không khỏi âm thầm lắc đầu.
Tiểu tử này căn bản chính là một tên không có não, hắn căn bản không biết Huyền Cơ Các ở Hoàng thành Cực Quang là đại biểu cho cái gì!
“Vị công tử này, đều là do lão hủ kéo ngươi vào, thật sự là thật xin lỗi. Ngươi đi nhanh đi, Huyền Cơ Các thật sự là chỗ ngươi không chọc vào nổi! Cùng lắm thì, lão hủ cùng bọn hắn liều mạng cá chết lưới rách!” Trương Hạo Thiên đột nhiên nói.
Trương Tiểu Nhiên giật nảy mình, nàng chợt phát hiện, sắc mặt Trương Hạo Thiên hồng nhuận, trung khí mười phần, đúng là đã hoàn toàn bình phục!
Đan dược này cũng quá thần kỳ rồi?
Diệp Viễn cười nói: “Lão trượng, chân của ngươi hẳn là Bình Nguyên Độc Lang gây thương tích nhỉ?”
Trương Hạo Thiên sững sờ, đều lúc này, hắn còn có tâm tình đi quan tâm tới chân ông ta?
Tuy nhiên ông ta vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, năm đó vợ chồng lão hủ dẫn theo Tiểu Nhiên vừa mới sinh về Hoàng thành Cực Quang, ai biết trên nửa đường gặp Bình Nguyên Độc Lang. Mẹ Tiểu Nhiên vì cứu Tiểu Nhiên, không tiếc lấy thân dụ sói, mới đổi được cơ hội chạy thoát cho hai cha con chúng ta. Tuy nhiên chân này của lão phu vẫn bị phế đi. Haiz, lúc đầu người chết hẳn là lão hủ, ai biết...”
Nói đến đây, Trương Hạo Thiên khơi gợi lên chuyện thương tâm, nước mắt tuôn đầy mặt.
“Cha, người cũng đừng có tự trách, chuyện này không trách người!” Trương Tiểu Nhiên cũng lệ rơi đầy mặt nói.
Diệp Viễn cũng không ngờ rằng hai cha con lại trải qua chuyện bi thảm như vậy.
Tuy nhiên đây cũng là bức tranh chân thực của võ giả bình thường.
Cũng không phải là tất cả mọi người đều có thể có Thiên phú nghịch thiên cùng số mệnh như Diệp Viễn.
Đại bộ phận võ giả đều là ở tầng thấp nhất giãy giụa sinh tồn.
Độc tính của Bình Nguyên Độc Lang rất mạnh, rất khó khu trừ.
Cho nên, thân thể của Trương Hạo Thiên cũng rất nhanh già đi.
Mà chân của ông ta cũng bởi vì nguyên nhân độc tố mà không cách nào tái sinh.
Diệp Viễn thở dài nói: “Để ta chữa trị cho ngươi.”
Trương Hạo Thiên cười khổ nói: “Hai cha con chúng ta sở dĩ nghèo rớt mùng tơi như thế cũng là bởi cái chân này của lão hủ. Những năm này, lão hủ cầu y vô số, thế nhưng mà căn bản trị không hết.”
Diệp Viễn cười nói: “Không phải cái vấn đề lớn gì, đâm mấy châm là được.”
Dứt lời, Diệp Viễn lấy ra một bộ ngân châm, bắt đầu ghim kim ở mấy chỗ bị gãy trên chân Trương Hạo Thiên.
“Tiểu tử, ngươi đừng khoe khoang. Cái chân này của lão Trương đến cả đại sư Lý Tú Thanh cũng đều trị không hết, chỉ bằng ngươi có thể sao?”
“Thật sự là khoác lác không cần bản nháp! Nếu như dễ dàng như vậy, tội gì lão Trương nhiều năm như vậy không tìm ngươi?”
“Đúng vậy đó, tiểu tử ngươi vẫn nên chạy nhanh đi. Một lát nữa Giản Bình tới, ngươi muốn đi cũng không đi được.”
...
Diệp Viễn nói hời hợt, tất cả mọi người cảm thấy hắn đang khoác lác.
Những năm này Trương Hạo Thiên vì cầu y, dùng hết thứ tích lũy trên người mới miễn cưỡng duy trì được vết thương ở mức này.
Dù vậy, thương thế của ông ta vẫn đang không ngừng chuyển biến xấu.
Tuy nhiên rất nhanh, vẻ mặt mọi người đều thay đổi.
Chỗ chân gãy của Trương Hạo Thiên bắt đầu không ngừng có máu đen chảy ra, tỏa ra mùi tanh hôi.
Thần hỏa của Diệp Viễn vừa ra đã luyện hóa hết độc tố.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cái chân gãy của Trương Hạo Thiên bắt đầu cử động trở lại!
“Thật sự chữa khỏi! Thủ đoạn của tiểu tử này thật là lợi hại!”
“Thật sự là diệu thủ hồi xuân ! Đến cả đại sư Lý Tú Thanh cũng không chữa khỏi độc, hắn ta lại chữa lành!”
“Thật không ngờ rằng tiểu tử này lại là luyện dược sư, khó trách có tùy tùng là cường giả Thần Quân tầng năm!”
...
Mọi người xung quanh phát ra tiếng thán phục liên tiếp.
Đại sư Lý Tú Thanh là dược sự rất nổi danh, thực lực phi thường mạnh.
Đến cả ông ta cũng không trị nổi độc tố trên người Trương Hạo Thiên, trên cơ bản giống như phán quyết tử hình.
Chẳng ai ngờ rằng một người trẻ tuổi không có danh tiếng gì lại có thể chữa lành vết thương của Trương Hạo Thiên.
Trương Hạo Thiên há to miệng, không dám tin nhìn về phía mình chân.
Từ khi đi từ chỗ đại sư Lý Tú Thanh trở về, ông ta cho là cả đời này mình sẽ vĩnh viễn không đứng lên nổi.
Ai biết Diệp Viễn châm hai ba phát đã chữa lành được chân của ông ta.
Diệp Viễn lại lấy ra một viên đan dược đưa cho Trương Hạo Thiên, nói: “Ngươi ăn viên giải độc đan này đi, độc tố trên người cơ bản là đã được trừ hết. Ngươi đứng lên đi thử một chút.”
Trương Hạo Thiên run rẩy nhận lấy đan dược, thử đứng lên, nước mắt tuôn đầy mặt nói: “Công... Công tử, ngươi... Ngươi thật sự là phụ mẫu tái sinh của Trương mỗ! Hai viên đan dược này bao nhiêu tiền, lão hủ... Lão hủ có liều mạng cái mạng này cũng sẽ kiếm tiền trả cho người.”
Diệp Viễn cười nói: “Đan dược này coi như là phí xem quẻ vừa nãy đi.”
“Là ai đánh gãy chân đệ đệ của ta, cút ra đây!” Lúc này, một giọng nói băng lãnh vang lên.
Tất cả mọi người đều biến sắc!
“Là Giản Bình! Tới nhanh thật!”
“Giản Bình cũng là Thần Quân tầng năm, lần này có trò hay để xem rồi.”
Nghe nói huyết mạch của Giản Bình vô cùng thuần khiết, tu luyện Huyền Linh Hỗn Độn Quyết cũng vô cùng vững chắc.
...
Đám người tách ra, một cái người trẻ tuổi mày kiếm mắt sáng đi tới.
Người trẻ tuổi kia hai đầu lông mày giống Giản Vũ đến mấy phần, dĩ nhiên chính là Giản Bình.
Giản Vũ ở bên cạnh chống quải trượng, thấy Diệp Viễn thì hét lớn: “Đại ca, chính là tiểu tử này! Một tên rác rưởi không ra gì mà dám đánh gãy chân đệ, huynh nhất định phải báo thù cho ta! Ôi, đau quá!”
Không ra gì?
Giản Bình nhíu mày, hơi có chút tò mò nhìn về phía Diệp Viễn, một tên đến cả phẩm giai cũng không vào được mà có thể tu luyện tới cảnh giới Thần Quân?
Hơn nữa, chỉ cần là võ giả, ít nhiều sẽ có chút khí vận.
Không ra gì... Tên này làm sao có thể sống tới tận bây giờ?
Người Giản gia, đối khí vận mà nói là thứ tò mò nhất.
Người không ra gì là vô cùng hiếm thấy.
Dưới sự xui khiến của tò mò, Giản Bình nhịn không được vận khởi thần nguyên, nhìn về phía Diệp Viễn...