Diệp Viễn ngoài ý muốn nhìn Dư Minh, nhưng mà vẫn không có lên tiếng.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
“Ha ha, ngươi gánh chịu? Ngươi gánh nổi sao? Tiểu Dư, đừng nhìn ta bình thường gọi ngươi một tiếng lão đệ, là cái đuôi của ngươi có thể vểnh lên trời. Gia chủ giận dữ, đến cả ta cũng không gánh nối, ngươi dựa vào cái gì để mà gánh vác? Chưa nói đến chuyện tiếu tử này đến cả một cái hung chương của luyện dược sư cũng không có, lại còn thánh thủ đan đạo, dẹp đi dẹp đi!” Cố Hồng không chút lưu tình đả kích.
“Ngươi! Lời này của lão ca nói ra quá tổn thương người khác rồi!” Dư Minh tức đến mức mặt đều tái nói.
Thường ngày hắn cũng biếu Cố Hồng không ít, ai biết được gia hỏa này lại là một con sói mắt trắng, chẳng những không được lợi ích gì vào thời khắc mấu chốt mà lời nói còn khiến người khác bực mình.
“Ha, thê’ mà đã tổn thương người rồi hả? Tiểu Dư, bình thường nhìn ngươi cũng là một người khôn khéo, làm sao hôm nay lại ngu ngốc như vậy? Gọi ngươi một tiếng lão đệ, là xem trọng ngươi hiểu chuyện, ngươi thật sự cho rằng… có thể ngồi ngang hàng cùng với ta sao?” Ngữ khí Cố Hồng dần trở nên lạnh lùng, đích thực là đã khiến Dư Minh cả kinh.
Cố Hồng mặc dù là một hạ nhân, nhưng mà lại là đại quản gia của Cố gia, quyền lực cực lớn.
Nếu như thật sự muốn đối phó với một tiếu nhân vật như Dư Minh, vậy thì quá dễ dàng.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy bả vai bị vỗ hai cái, quay đầu lại nhìn thì ra là Diệp Viễn.
Diệp Viễn nhìn hắn, cười nhạt nói: “Dư đại ca, chúng ta đi. sỉ nhục mà hôm nay hắn đem lại cho ngươi, ngày sau ngươi trả lại hắn gấp mười lần!”
Cố Hồng vẫn luôn không nhìn thẳng Diệp Viễn, lúc này nghe Diệp phát ngôn bừa bãi, thì cười to nói: “Tiểu tử, nói chuyện cũng không sợ gió to quá mà gãy lưỡi sao! Bên trong Cổ Phong Thành này, người có thể sỉ nhục được Cố Hồng ta, đúng thật là có! Nhưng mà, người kia khẳng định không phải là ngươi!”
“Không phải ta, là hắn.” Diệp Viễn dùng tay chỉ Dư Minh nói.
Nói xong, Diệp Viễn liền xoay người đi. Sắc mặt Dư Minh biến đổi liên tục, cắn răng rồi đi theo Diệp Viễn.
Cố Hồng âm trầm nhìn bóng lưng Diệp Viễn, cười lạnh nói: “Ha, không biết tiểu tử ở đâu ra, thật là điên cuồng! Dám nói như vậy với lão phu, thật là chán sống rồi!”
“Diệp huynh đệ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Dư Minh đuổi theo Diệp Viễn hỏi.
Diệp Viễn cười nói: “Xem ra là ta đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản! Với thái độ này của Cố gia, vậy thì chúng ta làm từ nhiệm vụ đơn giản làm lên đi.”
‘ậy… nhiệm vụ nào tương đối đơn giản?”
Biết rõ Diệp Viễn một lần nhận đến bảy tám cái nhiệm vụ, Dư Minh cũng đã biết được nội dung của những nhiệm vụ này.
Hắn thấy, dường như là không có một cái nào có thể hoàn thành thật tốt!
Nhiệm vụ của luyện dược sư rất nhiều, nhưng mà trong thành lại có không ít cường giả Đan Tông, cho nên nhiệm vụ có thể làm được khẳng định là đều đã bị hoàn thành rồi.
Những cái còn lại căn bản đều là nhiệm vụ mà những Đan Tông này không có cách nào hoàn thành được.
Nhiệm vụ như vậy, có cái nào là đơn giản?
Diệp Viễn suy tư trong chốc lát, nói: “Chính là hắn!”
Dư Minh kinh nghi đưa Diệp Viễn đi tới một nhà dân không lớn nhưng mà lại vô cùng tinh xảo ở thành tây.
ở trong Cổ Phong Thành mà có thể có được một tòa nhà dân như vậy, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường.