“Tên tiểu tử này não hỏng rồi sao? Biết rõ không phải là đối thủ của Cơ Thanh lại còn chạy lên, muốn ăn hành
à?”
“Ha ha, có lẽ người ta rảnh quá, lên để giúp người khác tập luyện!”
“Thật không thể hiểu nổi, sao bây giờ càng ngày càng nhiều kẻ ngốc thế nhỉ?”
Người thông minh trên thế giới này rất nhiều, biết rõ không đấu lại được nhưng vẫn lên để làm trò cười cho mọi người, đương nhiên sẽ bị coi là tên ngốc trong mắt người khác.
Quả nhiên, Diệp Viễn chỉ cần một chiêu Kinh Thần Thứ cũng đã khiến người thanh niên đó ngã ngay xuống.
Nhưng ngay sau khi người thanh niên này ngã xuống, lập tức lại có một võ giả Hoá Hải cảnh khác nhảy luôn lên võ đài, cũng rất nhanh bị Diệp Viễn hạ gục.
Nhưng nằm ngoài dự liệu của mọi người, đây mới chỉ là bắt đầu!
Từ sau lúc đó, từng võ giả trẻ tuổi lần lượt thay nhau nhảy lên võ đài, cảnh giới của tất cả bọn họ đều là Hoá Hải tầng hai, tầng ba.
Tuy từng người một trong bọn họ đều bị Diệp Viễn hạ gục, nhưng dường như mọi người đã phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Nếu có một hai tên ngốc thì cũng không nói làm gì, nhưng bây giờ sao lại có tới cả chục tên ngốc như vậy chứ?
Diệp Viễn bất giác cau mày, từ khi trận đấu bắt đầu hắn chỉ hạ gục đối thủ trong chớp mắt, mục đích chính là để ra uy với đám người bên dưới võ đài, để bọn họ không dám bước lên thách đấu.
Bởi bên dưới có hàng ngàn hàng vạn võ giả, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không thể đối phó hết được!
So với dùng võ thuật thì Kinh Thần Thứ có uy lực hơn nhiều, bởi hắn không cần động tới một ngón tay.
Trên thực tế, hắn đã tạo ra được hiệu ứng như mong muốn, khiến không còn kẻ nào dám tùy tiện lên võ đài.
Tuy dưới võ đài có không ít võ giả Hoá Hải Cảnh trên tầng bốn, nhưng bọn họ vẫn đang trong trạng thái quan sát.
Những người này đều là những người có tiếng tăm cho nên ai cũng không dám lên trước vì sợ mất mặt.
Chỉ là không ngờ rằng, đột nhiên lại xông ra một đám người không sợ chết như vậy, hết người này tới người khác lao tới, điều này không khỏi khiến Diệp Viễn cảm thấy hoài nghi.
Ánh mắt bất chợt liếc nhìn về phía đám người Triệu Thừa Càn, rất nhanh đã phát hiện biểu hiện của Hoàng Văn Thu có chút đắc ý, hắn liền hiểu ra mọi chuyện.
“Muốn dùng xa luân chiến để làm tiêu hao chiến lực của ta sao? Ha ha, thật đúng là óc chó mà! Nếu ngươi muốn dùng trò bấn thỉu này thì cũng đừng trách ta không khách khí! Ta lại muốn xem xem, ngươi có thể phái được bao nhiêu người tới!” Trong lòng Diệp Viễn khẽ cười lạnh một tiếng.