Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Nghiệt cũng có ý thể hiện thực lực của mình ra trước mặt Ly Nhi, lúc này hắn chỉ một điểm, phong vân biến sắc.

Phương Thiên còn ở giữa không trung, đã cảm giác được giống như đã tới tận thế.

Cái này, chính là uy lực chân chính của thiên đạo!

Cái gì mà thiên kiếp, hồn kiếp, ở trước một ngón tay này căn bản phải gọi sư phụ.

“Đây… đây là dạng thực lực gì vậy!”

“Thật đáng sợ, cho dù là trận chiến giữa Diệp Viễn và Tạp Nặc lúc trước, ở trước mặt ngón tay này cũng không là gì cả!”

“Xong rồi, lần này triệt để tiêu rồi! Tiên Lâm Vực chúng ta thật đúng là nhiều tai ương, lúc này mới qua trăm năm, lại xuất hiện dạng tai tinh này!”

Trên mặt mọi người Chấn Pháp Đường, nhao nhao lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Năm đó, còn có Diệp Viễn ngăn cơn sóng dữ.

Nhưng mà bây giờ, còn có ai có thể che chở cho bọn họ đây?

Phương Thiên là người đầu tiên, sau đó, sẽ còn có người thứ hai, người thứ ba.

Ở trước mặt một ngón tay này, trong đầu Phương Thiên căn bản không nổi lên được ý nghĩ phản kháng.

Hắn cũng căn bản chưa từng nghĩ muốn sống sót!

Cái vọt lên này, hắn chỉ là vì cầu một phần an lòng cho chính mình.

Hắn biết hôm nay dù là ai cũng không thể nào tránh khỏi, hắn không được, Nguyệt Mộng Ly cũng không được.

Cho nên, chí ít hắn không cần mở to mắt nhìn Ly Nhi chết trước mặt hắn.

“Diệp Viễn, xin lỗi, ta không thể bảo vệ Ly Nhi chu toàn.”

Phương Thiên chậm rãi nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đang tới.

Trong khoảng khắc kia, một ngón tay kinh diễm đã đến trước mặt Phương Thiên.

Tất cả mọi người nhắm mắt lại, bọn họ không đành lòng nhìn thấy thủ lĩnh Tiên Lâm Vực chết.

“Hả? Đây… đây là chuyện gì xảy ra?”

Đúng lúc này, có người hốt hoảng la lên.

Ngón tay kéo theo uy lực thiên đạo kia của Thiên Nghiệt, lúc đến trước mặt Phương Thiên, thế mà lạ trực tiếp tan biến.

Lúc này, chỗ trước người Phương Thiên ba thước, phảng phất như bị cắt đứt thành hai thế giới.

Một đầu thế giới kia gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc; một đầu thế giới này một mảnh hòa hợp, yên tĩnh.

Phương Thiên bỗng nhiên cảm giác được, áp lực khủng bố trên người tan biến, không khỏi mở hai mắt ra.

Hắn bị một màn này làm cho kinh ngạc đến ngây người!

Đây… là chuyện gì xảy ra?

Ánh mắt Thiên Nghiệt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Người nào, cút ra đây cho bản tôn!”

Lúc này, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ nghi hoặc.

Lẽ nào Tiên Lâm Vực này, còn có người là đối thủ của Thiên Nghiệt Tà Thần?

“Đây là chuyện gì xảy ra, lẽ nào Côn Ngô tiền bối xuất thủ?”

Bạch Quang kinh ngạc nhìn về phía Nguyệt Mộng Ly, lại phát hiện thân thể mềm mại của nàng đang không ngừng run rẩy, trên mặt toát ra hưng phấn mà đỏ lên.

Giữa lúc Bạch Quang nghi hoặc không hiểu gì, lại nghe âÂm thanh vô cùng kích động của Nguyệt Mộng Ly nói: “Chàng… trở về rồi!”

Bạch Quang sững sờ, nói: “Ai? Ai trở về?”

Nguyệt Mộng Ly kích động nói: “Là Viễn ca! Viễn ca trở về rồi!”

Cả người Bạch Quang chấn động, đúng vào lúc này, hư không rung động, mấy bóng người đứng ở không trung, xa xa đối mặt với Thiên Nghiệt Tà Thần.

Người ở giữa kia, không phải Diệp Viễn thì còn có thể là ai?

Nhắc tới cũng đúng dịp, đám người Diệp Viễn đang ở trên biển Đông nói chuyện, hắn cũng cảm giác động sự chấn động mạnh của thiên đạo.

Loại chấn động này, chỉ có người khống chế thiên đạo mới có thể có.

Hắn hầu như không có chút do dự nào, trực tiếp đi đến nơi này vừa vặn thấy được Thiên Nghiệt đang nhấn một ngón tay về phía đối phương, liền xuất thủ hóa giải.

Cả người Phương Thiên chấn động, không dám tin nói: “Diệp… Diệp Viễn! Sao có thể!”

Diệp Viễn nhìn về phía Phương Thiên, cười nói: “Phương Thiên tiền bối, khiến người chấn kinh rồi.”

Sau khi hết khiếp sợ, Phương Thiên cười to nói: “Tốt! Tốt! Trở về là tốt rồi! Ha ha!”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía người thanh niên mặc áo trắng ở trên bầu trời, tràn đầy kinh ngạc.

Diệp Viễn, thế mà trở về rồi!

“Ha ha ha… Diệp Viễn trở về rồi! Chúng ta được cứu rồi!”

“Diệp Viễn đúng là thần thủ hộ của Tiên Lâm Vực mà! Có hắn ở đây, chúng ta an toàn rồi!”

“Diệp Viễn luôn xuất hiện trong lúc nguy nan, lần này cũng không ngoại lệ!”

“Hắn… hắn thế mà đã đột phá đến Quy Khư trung kỳ rồi! Trời ơi, hắn mới đi một trăm năm, mà đã đột phá hai đại cảnh giới! Tên gia hỏa này, thật sự là yêu nghiệt trước sau như một!”

Diệp Viễn xuất hiện, khiến cho tất cả mọi người mừng rỡ.

Ở trong mắt bọn họ, Diệp Viễn chính là đấng cứu thế!

Nhưng mà, cũng không phải tất cả mọi người đều lạc quan.

“Đừng cao hứng quá sớm! Diệp Viễn và Thiên Nghiệt đều là người khống chế thiên đạo, cảnh giới của Thiên Nghiệt so với Diệp Viễn còn cao hơn hai cảnh giới nhỏ. Một trận chiến này, cũng không quá lạc quan!” Có người vẻ mặt ngưng trọng nói.

Hắn vừa nói ra, tất cả mọi người đều biến sắc.

Thiên Nghiệt cường đại, bọn họ đều là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ, Diệp Viễn thực sự có thể là đối thủ của hắn sao?

Chứng kiến thần sắc của những người này và lời nói, Thiên Nghiệt rất nhanh liền biết, người thanh niên trước mặt này, rốt cuộc là ai.

“Ngươi chính là người khống chế thiên đạo kia? Nhìn có vẻ… rất yếu!” Vẻ mặt Thiên Nghiệt cười to nói.

Mặc dù Diệp Viễn xuất hiện có chút bất ngờ, nhưng hắn cũng không lo lắng.

Quy Khư Trung kỳ và Quy Khư đại viên mãn, chênh lệch quá lớn!

Diệp Viễn quét mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Ngươi là thứ rác rưởi ở đâu chui ra, lại dám động thủ với Phương Thiên tiền bối?”

Vừa nói, ánh mắt Diệp Viễn vừa liếc nhìn đến Đăng Thiên Thần Liễn phía sau Thiên Nghiệt, cùng với tám con cự long, trong nháy mắt Vô Minh Nghiệp Hỏa trong lòng bốc lên.

“Rác rưởi! Con kiến hôi như ngươi cũng dám nói bản tôn là rác rưởi! Thật đúng là kẻ không biết thì không sợ hãi! Hắc, ngươi tới vừa đúng lúc, hôm nay bản tôn muốn cưới Ly Nhi làm vợ, nếu ngươi đã trở về, vừa lúc làm người chứng kiến cho chúng ta! Nhìn thấy người mình yêu trở thành vợ của người khác, có phải là rất phẫn nộ không? Có điều, bản tôn thích nhìn thấy dáng vẻ người khác phẫn nộ, nhưng không làm được gì! Ha ha ha… Ngươi yên tâm, hôm nay bản tôn sẽ không giết ngươi, bản tôn muốn ngươi nhìn thấy ta và Ly Nhi động phòng hoa chúc!”

Nói đến chỗ hưng phấn, Thiên Nghiệt không nhịn được cất tiếng cười to.

Diệp Viễn rất bình tĩnh, không có nổi giận như trong tưởng tượng của Thiên Nghiệt.

Nhưng mà người ở đây đều quá quen thuộc Diệp Viễn, bọn họ đều biết, Diệp Viễn thật sự giận rồi.

Hơn nữa, lửa giận lần này, sợ rằng còn có thể đốt phá bầu trời!

Thiên Nghiệt Tà Thần này, thật sự rất biết trêu chọc!

Chỉ là, Diệp Viễn thật sự có thể là đối thủ của Thiên Nghiệt Tà Thần sao?

Hai tầng cảnh giới nhỏ, ở cảnh giới người phàm e rằng không tính là cái gì.

Nhưng mà đến Quy Khư Thần Cảnh, đây chính là hai ngọn núi lớn, hầu như không thể vượt qua!

Vừa rồi Diệp Viễn xuất thủ cứu Phương Thiên, cũng không biết chuyện gì xảy ra, còn tưởng rằng Chấp Pháp Đường đắc tội tôn đại thần này.

Thiên Nghiệt này vừa nói, hắn hoàn toàn hiểu rõ.

Hay lắm, lại có người dám trêu chọc hắn như thế!

Diệp Viễn cứ bình tĩnh như vậy nhìn Thiên Nghiệt, chậm rãi mở miệng nói: “Mặc dù không biết cái tên gia hỏa nhà ngươi từ đâu xuất hiện, nhưng mà, ngươi rất được! Ngươi đã thành công châm lửa giận của ta lên rồi!”

Phản ứng của Diệp Viễn khiến Thiên Nghiệt có chút khó chịu.

Hắn thích nhìn người khác nổi giận, sau đó sẽ giậm người đó xuống dưới chân.

Sự bình tĩnh của Diệp Viễn, khiến cho hắn cảm thấy thiếu vài phần thú vị.

Có điều không sao, hắn sẽ để cho Diệp Viễn thực sự phẫn nộ.

Thiên Nghiệt cười tà mị nói: “Tiểu tử, ta biết ngươi cũng là người khống chế Thiên Đạo. Nhưng mà, giữa những người khống chế cũng có sự cách biệt thực lực! Ngươi nhớ kỹ, ta so với ngươi càng hiểu trời hơn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK