“Hừ! Nếu ngay cả ngươi cũng có thể nhìn ra điểm bất đồng thì Thánh Địa Xích Hà đã sớm bị người ta tiêu diệt.” Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng.
“Ha ha, nói cũng phải.”
Kẻ vừa lên tiếng tên là Dương Tiêu, là một trong thất thánh tử.
Tên Dương Tiêu này trông lúc nào cũng rất cợt nhả, như là một đứa trẻ lớn xác ham chơi. Nhưng, nếu có thể trở thành một trong thất thánh tử thì thực lực đương nhiên không thể khinh thường.
Khi Diệp Viễn đánh bại Trương Thiên Dực thì cuộc thi lựa chọn chuẩn Thánh Tử cũng đã có kết quả cuối cùng.
Diệp Viễn lấy chiến tích toàn thắng thu được vị trí thứ nhất, hoàn toàn xứng đáng nhận được một suất tiến vào Xích Hà Cốc.
Trương Thiên Dực thắng năm mươi tám trận, bại một trận, thành tích đứng thứ hai, cũng nhận được tư cách vào Xích Hà Cốc.
Cuối cùng, Hàn Phong đánh bại Ngũ Kiếm Đồng, giành được vé vào cuối cùng.
Bên phía Thất Thánh Tử, cũng lựa chọn ba người vào Xích Hà Cốc, theo thứ tự là Nạp Lan Hồng, Dương Tiêu và ca ca của Bùi Văn Cường là Bùi Khôn.
Hẳn là trong thất thánh tử, thực lực của ba người này thuộc hàng nổi bật nhất.
Sáng sớm hôm nay, đại trướng lão dẫn sáu người đi vào một sơn cốc cực kỳ hẻo lánh.
Sơn cốc này nằm trong phạm vi Thánh Địa nhưng rất khó tìm.
“Đại trưởng lão, chúng ta coi như đã vào Xích Hà Cốc chưa? Lẽ nào cái hồ trước mắt này chính là Thái Cổ Lịch Nguyên trì trong truyền thuyết?” Dương Tiếu lại hỏi.
Thân là một thành viên Thất Thánh Tử, mặc dù chưa từng đến Xích Hà Cốc nhưng trong Xích Hà Cốc có thứ gì, hắn cũng đặc biệt rõ ràng.
Đại trưởng lão trừng hắn một cái, tức giận nói: “Đồ ngu xuẩn này, trong hồ này có chút nguyên lực nào dao động không hả? Hay là ngươi nhảy xuống thử xem.”
Dương Tiêu gãi gãi đầu, tỏ vẻ không hiểu: “Chúng ta không tiến vào Xích Hà Cốc, ở đây lại không có đường nào để đi, rốt cuộc chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Đại trưởng lão quay đầu đi chẳng thèm ngó tên ngốc này nữa, chỉ buông một chư: “Chờ!”
Dương Tiêu vô cùng thắc mắc, nhưng thấy đại trưởng lão chẳng buồn để ý đến mình bèn quay đầu đi về phía Diệp Viễn.
“Này, Tiểu Diệp tử, ta nghe nói ngươi rất lợi hại, liệu ngươi có nhìn ra chút thực hư nào không?” Dương Tiêu đi đến bên cạnh Diệp Viễn hỏi.
Danh tiếng của Diệp Viễn đã truyền khắp Thánh Địa Xích Hà, đám thánh tử như Dương Tiêu dĩ nhiên cũng từng nghe đến không ít.
Mặc dù địa vị của thánh tử trong Thánh Địa rất cao nhưng cũng phải cảm thán không thôi trước trình độ thiên tài của Diệp Viễn.
Trong bọn họ chưa chắc ai ai cũng thoải mái trong lòng nhưng đều tuyệt đối chịu phục trước mức độ biến thái của Diệp Viễn.
Dọc đường đi đến đây, thỉnh thoảng Dương Tiêu cũng lại gần tiếp cận Diệp Viễn. Vài lượt qua lại, hai người đã quen thân hơn.
Đối với loại hành vi đùa bỡn này của Dương Tiêu, Diệp Viễn không bài xích lắm.
Người như vậy dầu gì cũng thú vị hơn loại người mặt lạnh.
Thấy Dương Tiêu hỏi, Diệp Viễn cười nói: “ở đây hẳn có bố trí một thủ thuật che mắt hết sức lợi hại, không đến thực lực Đạo Huyền cảnh e rằng nhìn không ra thực hư. Hơn nữa, mặc dù là Đạo Huyền Cảnh, muốn phá giải thủ thuật che mắt này cũng chưa chắc đã làm được.”
Đại trưởng lão không nhìn về phía hai người nhưng lỗ tai lại dựng đứng lên nghe ngóng.
Nghe Diệp Viễn nói vậy, đạl trưởng lão cũng vô cùng kinh ngạc, không biết là Diệp Viễn nói bừa hay hắn đã nhìn ra hư thực.
Lần này Dương Tiêu rất biết điều, hắn đã hỏi thay lão: “ủa, ngươi nói không đến Đạo Huyền cảnh là nhìn không ra thực hư, vì sao ngươi mới Thần Du Cảnh đã có thể nhìn ra rồi?”
Diệp Viễn cười cười: “Đương nhiên là vì ta lợi hại.”
Dương Tiêu bĩu môi: “Chỉ được cái nói nhảm! Không nói thì thôi vậy.”
Diệp Viễn chỉ cười, không nói gì thêm, cũng không đón câu chuyện. Hắn không thế nói cho Dương Tiêu biết, mình là Trận Đế cấp chín.