“Ồn ào! Bắt hắn ném ra khỏi thành cho ta!” Diệp Viễn thản nhiên nói.
Làm xong những chuyện này, Diệp Viễn trở lại ghế chủ toạ, nhìn về phía Dư Trường Vận: “Phần hậu lễ của Dư thành chủ ta đã nhận rồi, tuy rằng đây là do hắn thiếu ta, cũng không tính là nhân tình. Nếu như muốn đan dược thì vẫn phải trả thù lao.”
Khoé môi của Dư Trường Vận hơi kéo căng, trong lòng hắn ta có chút khó chịu.
Nếu như không phải trước khi tới đây Dư Văn Phong đã luôn dặn dò hắn không được trêu chọc Diệp Viễn, hắn đã sớm bùng nổ rồi.
Bên ngoài đều nói Diệp Viễn thế này thế kia, hắn không nhìn thấy tận mắt thì đương nhiên là không tin.
Tuy nhiên phụ thân nói quá mức trịnh trọng, Dư Trường Vận cũng không dám làm trái.
Bởi vì hắn không muốn biến thành một Dư Kình Tùng thứ hai.
“Ha ha, chuyện này là đương nhiên!” Dư Trường Vận cười nói.
“Chẳng hay Dư huynh muốn sở cầu đan dược thế nào?” Diệp Viễn hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Dư Trường Vận cũng có chút kích động, hắn ta nói: “Thời gian qua, phụ thân đã dốc hết tâm tư, rốt cuộc cũng thu gom đủ linh dược Nhật Nguyệt Thanh Thiên Đan cần thiết, mong rằng Tuần Tra Sứ đại nhân luyện chế giúp chúng ta. Về phần thù lao, tự nhiên sẽ khiến đại nhân vừa ý.”
Cầm trên tay thần phẩm Hạo Linh Nhật Nguyệt Thanh Thiên Đan, Dư Trường Vận hài lòng rời đi.
Diệp Viễn có thể luyện chế ra thần đan Hạo Linh, nhưng hắn đương nhiên sẽ không dốc hết sức cho Phủ Thành Chủ.
Có điều, thần phẩm Tử Linh cũng đủ rồi.
Đừng nói là Đế Đô Cửu Hứa, cho dù là trong Đế Đô Cửu Hứa cũng không tìm ra được mấy luyện dược sư có thể luyện ra thần phẩm đan dược cấp chín.
Đương nhiên, Phủ Thành Chủ cũng phải bỏ ra một cái giá không hề rẻ.
Ngay sau khi Dư Trường Vận vừa rời khỏi, chủ của Lưu Phong lâu Lưu Tử An đã dẫn theo một đám người đến Thiên Ưng.
Bọn họ đến đây đương nhiên là để tìm đan.
Cảm giác của Diệp Viễn về Học Viện Không Minh không được tốt lắm, nhưng hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đòi hỏi nhiều.
Lúc này mười thành ở Lĩnh Nam đang thiếu nhất chính là tài nguyên và linh dược.
Diệp Viễn không thể lúc nào cũng ở hoàng thành Thiên Ưng để bảo vệ mấy người này, nếu đã như thế, vậy thì để cho những người xung quanh hắn đều trở nên cường đại hơn, tự nhiên sẽ không có ai dám bắt nạt bọn họ nữa.
Giống như đã thương lượng xong, tiễn Lý Tử An đi thì người của Lăng Hoa Các cũng đến.
Có điều bọn họ khác với hai nhà kia, Lăng Hoa Các chỉ có một người đến.
Người này chính là Dung Hi Nguyệt.
Người này ủy khuất khiến người khác đau lòng, khi mỹ nhân đáng thương này đứng trước mặt Diệp Viễn, hắn lại có chút cảm giác kinh ngạc.
“Đẹp… người này đẹp thật đấy!” Ninh Thiên Bình bên cạnh Diệp Viễn tròng mắt như muốn rớt ra ngoài rồi.
Dung Hi Nguyệt mỉm cười, cúi lạy Diệp Viễn.
“Tội nữ Dung Hi Nguyệt bái kiến tuần tra sử đại nhân!”
Nụ cười này càng khiến người ta mát lòng mát dạ, Ninh Thiên Bình mạnh mẽ gần như bị làm cho tan chảy rồi.
Diệp Viễn cười như không nói: “Ngươi có tội gì?”
Trong lòng Dung Hi Nguyệt khẽ sửng sốt, lúc này mới biết mình đã xem thường Diệp Viễn.
Dung mạo nữ nhân chính là vũ khí lấy mạng của một người nam nhân.
Dung Hi Nguyệt cực kỳ tự tin vào dung mạo của bản thân, chỉ một cái cau mày của nàng ta cũng đủ để bất cứ gã nam nhân nào chết mê chết mệt.
Ngô Thiên trông thấy Dung Hi Nguyệt, cả người cứ như đang ở trên mây, chỉ mình hắn xót xa.