Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười tám tên kiếm khôi này do trận pháp điều khiển tự động, là vật vô chủ.

Lúc trước Đỗ Thành không cẩn thận đã kích hoạt trận pháp, mười tám tên kiếm khôi này mới công kích đám người của u Vân Tông.

Chỉ cần Diệp Viễn có thể hoàn toàn lĩnh ngộ được Tiểu cửu Chuyển Liên Hoàn Trận, là có thế khống chê’ được mười tám tên kiếm khôi này!

Nếu như Diệp Viễn có được bọn chúng, hắn sẽ có sức mạnh để bảo vệ bản thân trước cường giả Hóa Hải cảnh.

Với sức mạnh hiện nay của Diệp Viễn, đối mặt với võ giả Ngưng Tinh sơ kỳ và võ giả Ngưng Tinh trung kỳ thì không thành vấn đề, nhưng đối mặt với võ giả Ngưng Tinh hậu kỳ thì có chút cố hết sức.

Còn đối mặt với cường giả Hóa Hải Cảnh, Diệp Viễn gần như không có cơ hội phản kháng nào.

Thực ra Diệp Viễn đã từng giao đấu với cường giả Hóa Hải cảnh nhiều lần, song cho dù là Hắc Nha lão nhân, Diêu Thiên hay là Vương Phàm, hắn đều nhờ vào thiên thời địa lợi, đồng thời dựa vào khả năng tính toán siêu phàm của bản thân mới chiếm được tiên cơ.

Nếu như chính diện đối chiến với Hóa Hải Cảnh, thì Diệp Viễn sẽ không có một chút phần thẳng nào.

Nhưng nếu như có được những kiếm khôi này thì khác, với Tiểu cửu Chuyển Liên Hoàn Trận Diệp Viễn sẽ khống chế được bọn hắn, thậm trí có thế chống lại ba tên cường giả Hóa Hải Cảnh!

Thật ra thực lực của Diệp Viễn không mạnh, nhưng dưới tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, hắn đã tìm ra đường phá giải bộ trận pháp này rồi.

Lúc này Diệp Viễn phóng thích hồn lực ra ngoài, hắn có thể nắm bắt một cách rõ ràng từng động tác nhỏ của đám kiếm khôi, do đó những kiếm khôi kia muốn gây sát thương tới hắn là điều không hề dễ dàng.

Đương nhiên, cái giá phải trả cho việc này chính là hồn lực của hắn đang tiêu hao cực kỳ nhanh chóng!

“Không phải chứ? Lúc nhiều người chúng ta ở trong trận pháp này thì vô cùng chật vật, trái lại một mình Diệp Viễn trong đó lại có thể thong dong tự tại hơn?” Thiên Vũ kinh ngạc nói.

“Có lẽ Diệp Viễn đã lĩnh hội được điều gì đó, nếu không đã không thể như vậy được.” Mai Trăn nói.

“Nhưng rốt cuộc Diệp Viễn định làm gì? Rõ ràng đã đưa Mai trưởng lão ra rồi, lại một mình ở bên trong đó. Nếu như muốn phá trận thì hắn chỉ cần ở bên cạnh chỉ điểm, với thực lực của Mai trưởng lão sẽ có hy vọng phá trận pháp này hơn chứ? Bây giờ có một mình hắn ở bên trong, làm sao có thế phá trận đây? Thiên Vũ buồn bực nói.

“Việc đã đến nước này, chúng ta cũng chỉ có thể tin tưởng vào hắn. Trận pháp này thực sự rất lợi hại, dựa vào một đám con rối Ngưng Tinh cảnh, vậy mà ngay cả ta cũng không phải đối thủ!” Mai Trăn than thở.

Khi Diệp Viễn bị kẹt tại Tiểu cửu Chuyển Liên Hoàn Trận, thì đầu Triệu Dục Dương phủ đầy mồ hôi ở trong đại trận Tuyệt Diễm Bích Chướng.

Trải qua thời gian dài như vậy, hắn gần như suy diễn đến sắp kiệt sức rồi!

Có điều hắn cũng biết, chỗ này cách lối ra của đại trận không còn xa nữa.

Nếu như không cắn răng kiên trì, tất cả những đồ tốt trong Vĩnh Hoa Cung đều sẽ bị u Vân Tông chiếm mất.

Vì vậy mà hắn tiếp tục cắn răng chịu đựng!

“Chỉ còn thiếu một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi! Lần này, đại trận Tuyệt Diễm Bích Chướng có sự dẫn dắt gợi ý vô cùng lớn đối với trận đạo của ta! Chỉ cần gắng gượng vượt qua đó, không chừng kiếp này có thể trở thành trận sư cấp bốn!” Triệu Dục Dương không ngừng khích lệ bản thân.

Tất cả mọi người đều đang nín thở nhìn hắn.

Các đại tông môn đã phải trả cái giá vô cùng lớn để đi được đến bước này!

Có tông môn hiện tại chỉ còn lại hai ba người.

Cho dù là Tử Thần Tông, trong bốn người họ đã có một người bị chết, hắn đã bị đại trận thiêu thành tro bụi rồi.

Triệu Dục Dương đã tiến được về phía trước thêm một bước, mỗi bước của hắn đều dẫn động đến trái tim của tất cả mọi người.

Ngay sau thời khắc đó, thần sắc hoan hỉ vui mừng khôn xiết hiện rõ trên khuôn mặt của Triệu Dục Dương!

“Sư huynh, ta tìm ra lối thoát khỏi đại trận rồi!” Triệu Dục Dương mừng rỡ nói.

Tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, đại trận này quả là khủng khiếp, phải nói rằng đỏ là một sự may mắn khi bọn hắn có thể sống sót thoát ra khỏi đó.

Ngô Chiêu cũng vô cùng hớn hở cười và nói: “ha ha ha. Tên tiểu tử Diệp Viễn ấy, cho dù có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng chúng ta có thể thoát khỏi trận pháp này nhanh như vậy. Đợi lão tử ra ngoài, sẽ chém tên tiểu tử đó thành vạn mảnh, nếu không thì khó mà tiêu được mối hận trong lòng ta! Dục Dương sư đệ, nhanh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK