Diệp Viễn không biết, chỉ là muốn đi dạo quanh trong thành một chút, nào ngờ gặp phải nhiều hiểu lầm như vậy.
Nhưng mà đến mức này rồi thì đương nhiên Diệp Viễn cũng sẽ không lưu thủ.
Phần lớn những thủ vệ này đều là Thiên Thần Cảnh, còn có một bộ phận là Chân Thần Cảnh, thế nhưng ở trước mặt Diệp Viễn thì căn bản vẫn không đáng chú ý đến, chỉ mấy chiêu đã đánh ngã toàn bộ những thủ vệ này.
Sắc mặt Trịnh Khiên khó coi tới cực điểm, nói: "Thực lực của tên này vì sao lại mạnh đến như vậy?"
Tuổi của Diệp Viễn nhìn qua cũng chỉ xấp xỉ hắn, thế nhưng sức chiến đấu lại cao hơn hắn không biết bao nhiêu cấp độ.
Đưa mắt tìm khắp Nam giới cũng không được mấy người có thể vượt qua Diệp Viễn trong giới võ đạo a.
Nhưng Trịnh Bất Quần lại cười ha ha, nói: "Tiểu tử này là tự mình tìm đường chết a!"
Trịnh Khiên sững sờ, nói: "Vì sao?"
Trịnh Bất Quần cười nói: "Vốn hắn giả danh đến đây, đánh một trận thua thì thôi. Nhưng mà hiện tại hắn lại huyên náo lớn như vậy, lập tức sẽ có người đi ra thu thập hắn. Thực lực hắn có mạnh hơn nữa thì có ích lợi gì, có thể mạnh hơn cả cường giả Chân Thần tầng chín sao?"
Trịnh Khiên vừa nghe xong lập tức phản ứng kịp thời, cười to nói: "Ha ha, tiểu tử này chết chắc!"
"Người nào, dám náo loạn ở Vân Đan đại đế đô ta?"
Lời còn chưa dứt, một giọng nói từ xa vang đến, chớp mắt đã tới.
Một đại hán râu quai nón xuất hiện trước mặt Diệp Viễn, sắc mặt khó coi.
Cam thống lĩnh nhìn thấy đại hán râu quai nón giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: "Tần Xung đại nhân, tiểu tử này không có thiệp mời của hội, ta đuổi hắn ra khỏi thành, hắn chẳng những không đi, còn đánh ta cùng với nhóm tướng sĩ trọng thương!"
Tần Xung là người có tính khí bốc lửa, nghe Cam thống lĩnh nói thì nhất thời nổi trận lôi đình.
"Cái gì? Tên tiểu tử vô liêm sỉ, dám tại..." Tần Xung vừa nghe xong liền giận dữ nói.
Trịnh Bất Quần, thanh niên họ Đoạn chứng kiến Tần Xung nổi bão, trên mặt từng người một lộ ra thần sắc cười trên nỗi đau của người khác.
Tần Xung chính là đại cao thủ Chân Thần tầng chín, Diệp Viễn có nghịch thiên hơn nữa thì vẫn có thể đối phó được hắn hay sao?
Nhưng mà Tần Xung đang muốn nổi bão, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Viễn, lại thấy Diệp Viễn chậm chạp móc ra một khối lệnh bài, thản nhiên nói: "Ta đưa cái này cho bọn hắn xem, bọn hắn cũng không nhận ra, không biết... ngươi có nhận ra hay không?"
Diệp Viễn cũng tính dò xét một chút, nếu như tên Tần Xung này cũng không nhận ra, vậy thì hắn chỉ có thể rời đi.
Trịnh Bất Quần thấy thế liền giễu cợt nói: "Còn cầm cái này lệnh bài giả ra, tiểu tử này... chẳng lẽ thật sự là một kẻ ngu si hay sao?"
Cũng may, phản ứng của Tần Xung khiến cho Diệp Viễn thở phào.
Tần Xung vừa thấy được lệnh bài, hai mắt nhất thời trợn tròn xoe.
Hắn nhìn lệnh bài một chút, lại nhìn Diệp Viễn một chút, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
"Cái này... Cái này..." Tần Xung ấp úng, đúng là nói không nên lời.
Tông Sư Lệnh, tại sao lại ở trên tay của một người trẻ tuổi như vậy?
Cam thống lĩnh không rõ, thúc giục: "Tần Xung đại nhân, ngươi làm sao vậy? Tiểu tử này quá làm càn, ngươi cũng không thể buông tha hắn một cách đơn giản a!"
Bốp!
Một tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Cam thống lĩnh trực tiếp bị tát bay ra ngoài.
Một cái tát này khiến cho tất cả mọi người trở nên sửng sốt.
Còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra chợt nghe Tần Xung gầm hét lên: "Đồ hỗn trướng nhà ngươi, muốn chết cũng đừng kéo theo ta làm đệm lưng! Còn có các ngươi nữa, muốn chạy đi đầu thai đúng hay không? Đều thu hồi vũ khí hết cho ta!"
Một đám thủ vệ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi một chút, vẻ mặt ngơ ngác.
Đột nhiên, Tần Xung quỳ rạp xuống, ôm quyền nói với Diệp Viễn: "Mấy tên hỗn trướng này không hiểu chuyện, xin đại nhân đừng trách! Tiểu nhân trở về nhất định sẽ thu thập bọn họ đàng hoàng!"
"Đây... Đây là chuyện gì xảy ra? Tần Xung đại nhân vậy mà lại quỳ gối đối với một tên Chân Thần tầng ba?"