Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ha ha, xin lỗi? Ngươi thấy ta sẽ nhận lời xin lỗi này sao?” Diệp Viễn cười, hỏi ngược lại.

“Vậy… vậy ngươi định làm gì?”

“Ta định làm gì? Các ngươi tới như thế nào, thì cút về như thế ấy cho ta! Bằng không, hôm nay các ngươi đều phải chết!” Diệp Viễn lãnh đạm nói.

Nói rồi, Diệp Viễn đưa tấm phù trong tay ra phía trước. Thấy vậy tim của Lam Thuận như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lúc này, đầu hắn ta như muốn nổ tung.

Thế nhưng Diệp Viễn lại chỉ khẽ xoay chuyển, Độn Không Lôi Bộc Phù lại trỏ lại vị trí ban đầu.

“Phù!

II

Lam Thuận thở phào một tiếng, mồ hôi chảy dọc theo gương mặt nhỏ xuống.

Thượng Quan Vân Dung đứng bên vẫn không nói gì, lúc này đột nhiên lên tiếng: “Diệp Viễn, ngươi cũng không cần phải giả vờ ung dung như vậy! Độn Không Lôi Bộc Phù của ngươi, chỉ dùng được một lần thôi đúng chứ?”

Diệp Viễn thầm kinh ngạc, nhưng mặt hắn vẫn tỏ ra rất bình tĩnh nói: “Ha ha, vậy ngươi có thể thử. Ta có ba tấm Độn Không Lôi Bộc Phù, đủ để giết chết hai ngươi!”

Thượng Quan Vân Dung lại lắc đầu nói: “Ý ta nói dùng một lần ở đây không phải là như vậy. Với thực lực hiện giờ của ngươi muốn sử dụng Độn Không Lôi Bộc Phù, sợ rằng sẽ bị rút cạn nguyên lực trong nháy mắt, cho nên ngươi sẽ không có cơ hội để sử dụng tới lá bùa thứ hai! Tuy rằng đây là lần đầu tiên ta gặp ngươi, nhưng cũng đã biết đôi chút về cách hành sự của ngươi. Với tính cách của ngươi, nếu như có thế sử dụng Độn Không Lôi Bộc Phù nhiều lần, thì vừa rồi ngươi cũng đã không do dự mà giết chết luôn Lam Thuận. Ngươi thấy ta nói có đúng không?”

Thượng Quan Vân Dung càng nói càng điềm tĩnh, hiển nhiên có thể thấy hắn ta đã thoát khỏi trạng thái thất kinh ban nãy.

Hơn nữa từ ngữ khí của hắn ta cũng có thể nghe ra, hắn rất tự tin với sự phán đoán vừa rồi của mình.

Diệp Viễn cũng không ngờ rằng, Thượng Quan Vân Dung lại khó xử lý đến vậy, trong giây lát đã nhìn ra vừa rồi hắn chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi.

Thượng Quan Vân Dung nói không sai!

Khi Long Đằng giao Độn Không Lôi Bộc Phù cho hắn cũng đã nói rõ.

Cảnh giới hiện giờ của Diệp Viễn vẫn còn thấp, cho nên không thể sử dụng Độn Không Lôi Bộc Phù nhiều lần.

Cũng tức là nói, Độn Không Lôi Bộc Phù trong tay hắn, chỉ có thể giết chết một mình Lam Thuận!

Còn một khi đã sử dụng Độn Không Lôi Bộc Phù, hắn chỉ còn nước ngồi chờ chết.

Diệp Viễn vốn định dựa vào Độn Không Lôi Bộc Phù đế uy hiếp đối phương, sau đó từ từ rút lui. Không ngờ tâm tư Thượng Quan Vân Dung lại cẩn trọng như vậy, giờ hắn cũng khó mà giở trò hù doạ như trước!

“Ha ha, vậy sao? Nếu như ngươi đã nói như thế thì ta sẽ đích thân thử nghiệm xem sao.” Diệp Viễn quay người nhìn Lam Thuận nói: “Này, Lam Thuận gì đó, ngại quá. Vì để kiểm chứng xem lời của hắn ta có đúng hay không, ta đành lấy ngươi ra làm thí nghiệm vậy.”

Nói xong, vầng sáng xung quanh người Diệp Viễn bừng sáng, nguyên lực được dồn hết vào trong Độn Không Lôi Bộc Phù.

Lúc này nội tâm Lam Thuận đang gào thét, hắn ta vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, Diệp tiểu ca đừng kích động như thế! Ta tin ngươi! Ta tin ngươi!”

Người ta thường nói người giang hồ càng già càng nhát gan, điều này quả đúng không sai.

Lam Thuận có được thành công như ngày hôm nay có thế nói đã phải trải qua rất nhiều phong ba bão táp, cho nên càng quý trọng mạng sống của mình. Nhưng hắn ta cũng không thể ngờ rằng, hôm nay lại chết trong tay một tên tiểu bối.

Điều đáng hận nhất chính là lời ra tiếng vào của Thượng Quan Vân Dung đều cố ý kích bác Diệp Viễn giết Lam Thuận, lão già này đúng là có tâm cơ muốn giết mình mà!

Cho dù lời của Thượng Quan Vân Dung nói là thật, thì dựa vào cái gì mà lại lôi hắn ra chết thay?

“Thượng Quan Vân Dung? Rốt cuộc là ngươi có ý gì?” Lam Thuận tức tối nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK