Thấy Quách Đào Quần chặn ngang một gạch, nhiệt độ xung quanh Doãn Yên Hoa lại giảm thêm mấy độ.
Quách Đào Quần thay đổi sắc mặt, lấy lòng nói: “Ha ha, đùa chút thôi, chỉ đùa một chút mà thôi, Thiên Võ Tông chúng ta làm gì có chỗ để sắp xếp cho một tông môn lớn như vậy?”
Doãn Yên Hoa càng không thèm để ý đến Quách Đào Quần, tiếp tục nói với Diệp Viễn: “Không biết ý Diệp sư đệ thế nào?”
Mấy người ở đây đều là nhân tài kiệt xuất trong lớp trẻ của Vô Biên Giới, ai ai cũng là người tâm tư linh động.
Mặc dù mấy người đứng bên cạnh là cao tầng của u Vân Tông, nhưng đưa ra quyết định chính, lại là người thiếu niên trước mắt này.
Diệp Viễn trầm tư giây lát, cười nhẹ với Doãn Yên Hoa nói: “Đa tạ ý tốt của Băng Vân Tiên Tử, có điều chỗ dừng chân này u Vân Tông ta đã có sắp xếp.”
Ánh mắt Doãn Yên Hoa lóe lên một tia thất vọng, thở dài đáp: “Được, nếu đã như vậy, Yên Hoa xin cáo từ.”
Nói xong, thân hình Doãn Yên Hoa khẽ động, biến mất trước ánh mắt mọi người.
Quách Đào Quần gọi lớn: “Băng Vân muội tử, đợi ta với! Diệp sư đệ, đến bắc vực nhất định phải tới thăm Thiên Võ Tông ta nha, ta đi đây.”
Diệp Viên mỉm cười, tên Quách Đào Quần này đúng là một tên hề.
Lúc này, trong đại điện chỉ còn lại ba người Vạn Kiếm Tông, Diệp Viễn bình đạm nói: “Sao, lẽ nào các ngươi còn định ở lại đây ăn cơm?”
Cổ Thiên Hựu nhìn Diệp Viễn, lại nhìn Tân Nham hôn mê chưa tỉnh, nhất thời không biết phải làm sao.
“Đại sư huynh huynh ấy…” Cổ Thiên Hựu lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Ngươi cảm thấy là ta đang đùa với các ngươi hay sao?” Ngữ khí của Diệp Viễn trở nên lãnh đạm.
“Không… không phải.”
“Vậy còn không mau cút đi?”
Thấy Diệp Viễn có chiều hướng sắp nổi đóa, Cố Thiên Hựu và Lý Tuấn Kiệt bước từng bước ra khỏi đại điện.
Lúc này, Lạc Thanh Phong đến bên cạnh Diệp Viễn, lo lắng nói: “Vạn Kiếm Tông là một trong ba đại tông cường đại nhất bắc vực, trong tông môn chỉ tính riêng cao thủ Thần Du cảnh đã có mấy người, chúng ta bắt đại đệ tử của bọn họ, e là bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu?”
Diệp Viễn cau mày đáp: “Mai Trưởng lão là do ta phái đi, ta nhất định phải cứu người về! Tông chủ yên tâm, thông đạo hai giới mớ ra cũng là việc trong mấy ngày nữa thôi, đến lúc đó e là Vạn Kiếm Tông cũng chẳng còn tâm tư mà đến quản một u Vân Tông nho nhỏ như chúng ta.”
Lạc Thanh Phong bất đắc dĩ, chỉ đành nói: “Thôi được rồi, ngươi muốn làm chuyện gì thì tùy ý ngươi, ta và Thái Thượng trưởng lão sẽ luôn đứng phía sau hỗ trợ cho ngươi!”
Diệp Viễn cười trả lời: “Đa tạ Thái Thượng trưởng lão và tông chủ đã lượng thứ cho. Tỏng chủ, thời gian còn lại cho chúng ta đã không còn nhiều, chúng ta phải nắm bắt thời gian mau chóng dời bắc.”
Vài ngày sau, dưới Vĩnh Hoa Cung trong bí cảnh trong lòng đất.
“Ầm” một tiếng thật lớn vang lên, Lục Cực Phong Ấn Đại Trận vỡ ra từng khúc từng khúc.
Đại trận hộ tông của u Vân Tông mấy ngàn năm, cũng ầm ầm sụp đổ.
Cùng lúc này, toàn bộ Vô Biên giới đều cảm nhận được chấn động lịch liệt, tất cả mọi người đều cảm thấy sẳp xảy ra đại sự rồi.
Hà Minh Đức cung kính đứng một bên, năm bóng người dẫn đầu đi vào, vượt qua thông đạo hai giới.
Nhìn thấy năm người này, Hà Minh Đức cúi sát người: “Lưu dân Cuồng Phong giới Hà Minh Đức bái kiến năm vị hoàng giả!”
Năm người này, bất ngờ đều là Thần Du Cảnh đỉnh phong.
Một người đi đầu khẽ gật đầu:
“Đứng lên đi! Ngươi làm rất tốt, Phong Hoàng bệ hạ rất hài lòng về ngươi. Đây là trước khi đi, Phong Hoàng bệ hạ đưa ta ban thưởng cho ngươi.”
Vị lão giả này, lại chính là gia chủ Thượng Quan gia – Thượng Quan Văn Duệ, người ban đầu đứng ở một góc quảng trường quan sát trận chiến giữa Diệp Viễn và Triệu Thừa Càn!
Hà Minh Đức thấy thế vui mừng nhận lấy: “Đa tạ Phong Hoàng bệ hạ ban thưởng, mặc dù chúng ta ẩn náu ở Vô Biên giới mấy ngàn năm, nhưng một khắc cũng không dám quên chức trách mà Phong Hoàng bệ hạ giao phó! Trải qua mấy ngàn năm, cuối cùng cũng để chúng thuộc hạ tìm ra cách phá giải Lục Cực Phong Ấn Đại Trận!”