Nhìn cảnh tượng trước mắt, Diệp Viễn mới hiếu tại sao khi mới vào không gặp một con yêu thú nào.
Linh tính mách bảo, đám yêu thú này đã bị tập trung đưa tới đây!
Trước mắt Diệp Viễn lúc này chỉ còn tầng tầng lớp lớp những con trâu to lớn.
Những con trâu này con nào con nấy sát khí bừng bừng, dường như bọn chúng sớm đã ở đây chỉ để đợi hắn tới.
Đương nhiên, lúc này Diệp Viễn cũng lấy làm lạ khi những võ giả kia nói là gặp phải Thanh Sa Thú, chứ không phải là Thiết Giáp Kim Cương Ngưu!
Trong tam giới yêu thú Thiết Giáp Kim Cương Ngưu thuộc loại lợi hại nhất.
Những con trâu này da thô thịt dày, đòn tấn công bình thường không thể nào xuyên qua được lớp phòng ngự của bọn chúng!
Bình thường thì cho dù là võ giả Ngưng Tinh cảnh đỉnh phong cũng không có cách nào phá vỡ phòng ngự của Thiết Giáp Kim Cương Ngưu!
Chỉ nghĩ thôi cũng biết loại yêu thú này mạnh đến mức nào.
Và quan trọng hơn, loại yêu thú này còn là loài hoang dã, cho nên chiến lực lại càng mạnh hơn rất nhiều.
Võ giâ bình thường chỉ cần bị nó đánh sượt qua cũng đã có kết cục thê thảm.
Nhưng Thiết Giáp Kim Cương Ngưu có lợi hại tới mấy cũng chỉ là yêu thú cấp ba, không gây quá nhiều trở ngại cho võ giả Hoá Hải Cảnh và Hồn Hải cảnh.
Thế nhưng với số lượng Thiết Giáp Kim Cương Ngưu rợp trời thế này thì lại là một chuyện khác!
Nếu như những võ giả tới trước cũng gặp phải Thiết Giáp Kim Cương Ngưu thì nhiều lắm cũng chỉ có năm người qua được tầng thứ ba này.
Cũng chính vì biết sự lợi hại của Thiết Giáp Kim Cương Ngưu, cho nên Diệp Viễn bất giác chửi thề, trống ngực cũng đập rộn không thôi.
Nếu có thể dùng đan dược thì Diệp Viễn không có gì phải sợ đám trâu to xác này, nhưng bây giờ không có sự trợ giúp của đan dược, kết quả thế nào cũng thật khó mà nói trước được.
Song đây lại là một bức tranh vô cùng hùng vĩ, một bên là đám trâu đen với số lượng nhiều tới nỗi đếm không xuể, một bên là một thiếu niên gầy yếu.
Bức tranh này tạo ra sự tương phản cực lớn!
Đối diện với đàn Thiết Giáp Kim Cương Ngưu đông như nước, Diệp Viễn chỉ như con thuyền nhỏ bé trong biến nước mênh mông đó, và có thể bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.
“Nhưng… nếu giết được hết đám trâu này chắc hẳn có thể lấy được không ít nguyên lực vô danh đi?”
Nói rồi, Diệp Viễn rút thanh Huyên Dĩnh Kiếm ra, bày sẵn thế.
“Tới đi, đám trâu to xác này!”
Diệp Viễn hét lên một tiếng, một chiêu Bán Nguyệt Trảm cường thế xuất hiện!
Tiếng trâu rống vang trời, không khỏi khiến Diệp Viễn đinh tai nhức óc.
Trong lúc Diệp Viễn rút kiếm ra, những con Thiếp Giáp Kim Cương Ngưu này cũng bắt đầu di chuyển!
Bọn chúng không màng điều gì cứ thể xông thẳng về phía Diệp Viễn, khí thế ấy thật sự có thể dời núi lập biển!
“Rầm ầm ầm!”
Bán Nguyệt Trảm chạy dọc theo mặt đất hướng thẳng về phía Thiết Giáp Kim Cương Ngưu, tạo ra một vết nứt lớn trên mặt đất!
“Roẹt roẹt roẹt…”
Những nơi Bán Nguyệt Trảm đi qua có vô số Thiết Giáp Kim Cương Ngưu bỏ mạng, thậm chí còn khiến bọn chúng không còn mảnh giáp.
Chỉ một chiêu này đã có tới hàng trăm con Thiết Giáp Kim Cương Ngưu bị giết.
Nhưng đáng tiếc, con số vài trăm con này so với cả biển trâu lớn thật chẳng thấm vào đâu.
Đương nhiên là Diệp Viễn không hài lòng với kết quả này, sức phòng ngự của những con trâu này không thuộc dạng mạnh bình thường. Nếu như đối lại là các loài yêu thú khác, thì đòn tấn công vừa rồi ít nhất cũng có thể giết chết tới cả ngàn con rồi.
Nếu cứ đánh như vậy, sẽ tiêu hao rất nhiều nguyên lực của hắn!
Mặc dù diện tích hải nguyên lực của hắn cũng đã tới cả mười lăm trượng, nhưng sức mạnh của đám yêu thú này cũng cao hơn rất nhiều so với đám yêu thú hắn gặp trước đó.
Nếu vẫn tiếp tục tiêu hao nguyên lực như vậy, hắn sẽ không thể trụ lại được bao lâu.