Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, hai người Diệp Viễn đang đi dạo ở phường thị phố đông, lại nghe được một hồi tiếng nghị luận.

“Các ngươi nghe nói gì chưa? Đại hội Vân Đan lần này thế mà lại có một Tông Sư Chân Thần Cảnh, đã huyên náo xôn xao dư luận.”

“Cái gì? Tông Sư Đan thần lục tinh? Không phải là ngươi đang nói đùa đấy chứ? Chút thực lực ấy đến ta cũng không bằng mà dám làm Tông Sư?”

“Ha ha, nghe nói là đi ra từ một đạo tràng Thiên Đế, chỉ sợ là thông qua Thiên Đế tạo áp lực cho Tông Sư, nên mới cho Tông Sư Lệnh.”

“Đây cũng quá buồn cười rồi đi! Đại hội Vân Đan chính là việc trọng đại lớn nhất của Nam giới, không phải chuyện một hai Thiên Đế là có thể chi phối!”

“Đợi đấy xem đi, Tông Sư Lệnh cũng không phải dễ cầm như vậy! Đến lúc đó, tiểu tử này, nhất định sẽ phải xấu mặt!”

Nghe được mọi người nghị luận, Ninh Tư Ngữ dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Diệp Viễn, phát hiện mặt Diệp Viễn không chút thay đổi, dường như căn bản là không phải đang nói hắn.

Đôi khi thậm chí Ninh Tư Ngữ còn hoài nghi, có phải trong người Diệp Viễn là một linh hồn lão quái vật không.

Gia hỏa này, cũng quá giữ được bình thản rồi.

“Đại nhân, nếu ta là người, sẽ bộc lộ tài năng cho bọn họ nhìn một chút, để bọn họ biết ngài xứng với lệnh bài Tông Sư Lệnh này!” Ninh Tư Ngữ giận dữ nói.

Trên thực tế, mấy ngày nay bọn họ đều nghe được loại nghị luận này ở khắp nơi, câu chuyện này đã trở thành đề tài lớn nhất của các Luyện Dược Sư ở trong thành.

Thậm chí có không ít người buông lời muốn khiêu chiến người Tông Sư này, để giẫm hắn ở dưới chân.

Chỉ là bọn họ không biết, Tông Sư lục tinh kia, đang ở bên cạnh họ.

Phải biết, chiến thắng một vị Tông Sư là vinh quang cao cỡ nào!

Diệp Viễn chỉ cười cười, cũng không nói gì.

Đến cảnh giới bây giờ của Diệp Viễn, đã sớm qua giai đoạn tranh cường háo thắng.

Có thể lọt vào mắt hắn, cũng chỉ có dạng đại lão đỉnh phong như Phiên Vũ Thiên Tôn.

Đi tranh với một đám chim nhỏ này, có ý nghĩa gì?

Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có một đám người hấp tấp xông tới, trực tiếp bao vây hai người vào giữa.

Ninh Tư Ngữ biến sắc, nói: “Các ngươi muốn làm gì?”

Một người trẻ tuổi khom người thi lễ với Diệp Viễn: “Tại hạ La Nhạc của đại đế đô Kiềm Nam, muốn mời Diệp Tông Sư chỉ điểm một hai.”

“Tại hạ Ngô Trậm của Đông Ngao Ngô gia, ở trên đan đạo của chút hoang mang, muốn mời Diệp Tông Sư giải thích nghi hoặc.”

“Tại hạ…”

Đột nhiên một cái, những thiên tài trẻ tuổi này từng người giới thiệu, đều là chỉ mặt gọi tên Diệp Viễn chỉ điểm.

Đương nhiên, chỉ điểm là giả, khiêu chiến mới là thật.

Chỉ là thân phận Diệp Viễn tôn quý, bọn họ nói rõ ra thì không tốt.

Nhưng mà trong ánh mắt bọn họ, căn bản không có nửa điểm ý thỉnh giáo, mùi vị khiêu khích rất đậm.

Hành động của những thiên tài trẻ tuổi này lập tức khiến phường thị phố đông xôn xao.

Bọn họ đều dùng ánh mắt giật mình nhìn về phía Diệp Viễn, không ngờ được hắn chính là Tông Sư lục tinh kia!

“Ôi trời ơi, hắn chính là Tông Sư lục tinh kia sao? Đây cũng quá trẻ rồi đi! Nhìn số tuổi, sợ rằng cũng chỉ mới hơn một nghìn tuổi?”

“Khá lắm, đám thiên tài trẻ tuổi này ai cũng có bối cảnh thâm hậu! Đại đế đô Kiềm Nam, Ngô gia, từng cái đều là thánh địa đan đạo, phía sau có Đan thần thất tinh chống lưng.”

“Ha ha, lần này có trò hay xem rồi! Ta thật hiếu kỳ, tiểu tử này dựa vào cái gì mà có Tông Sư Lệnh!”

Sau thán phục, tất cả mọi người đều là vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Đặc biệt là sau khi nhìn thấy tuổi tác của Diệp Viễn, bọn họ càng thêm căm giận bất bình. Loại tuổi tác này, sao có thể xứng với Tông Sư Lệnh chứ?

Không phải bọn họ cảm giác mình xứng với Tông Sư Lệnh, mà là các Tông Sư trước đó đều là nhân vật như thần, Diệp Viễn cầm tấm lệnh bài này khiến bọn họ cảm thấy bôi nhọ ý nghĩa của nó.

Thiên tài trẻ tuổi ở đây, có đến hơn hai mươi người, đều là Đan thần lục tinh.

Vẻ mặt Diệp Viễn nghiền ngầm lướt nhìn, cười nói: “Các ngươi… là muốn khiêu chiến ta?”

La Nhạc cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu như Diệp Tông Sư đã có Tông Sư Lệnh, vậy đương nhiên là nhân vật trên trời, chỉ là không biết… có dám tiếp nhận khiêu chiến của chúng ta không?”

La Nhạc đây là cố ý lấy Tông Sư Lệnh ra xem thường Diệp Viễn, ở trước mặt mọi người, nếu như Diệp Viễn dám tránh né, vậy thì xem hắn còn có mặt mũi nào cầm Tông Sư Lệnh đi giả danh lừa bịp!

Mặt Diệp Viễn không đổi sắc, thản nhiên nói: “Ngươi cũng nói ta là nhân vật trên trời, những người phàm tục các ngươi… sao có thể xứng khiêu chiến với ta?”

La Nhạc nghe vậy cười to nói: “Nói ngươi mập mà ngươi vẫn còn đi lên! Chỉ những người như chúng ta khiêu chiến đã không dám nhận, cầm Tông Sư Lệnh không thấy bỏng tay sao?”

Biểu cảm của Diệp Viễn mặt không đỏ tim không đập, thản nhiên nói: “Các ngươi muốn khiêu chiến ta, cũng không phải không thể, nhưng mà...”


Đám người La Nhạc hai mắt tỏa sáng, lộ ra nụ cười đạt được ý đồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK