Thái CỔ Lịch Nguyên Trì có thể cải tạo toàn bộ mọi phương vị cơ thể võ giả.
Đến lúc này, toàn bộ kinh mạch của
Diệp Viễn đã bị nước ao cọ rửa nhiều
1’^
lân.
Tốc độ tu luyện hiện tại của hắn đã gấp nhiều lần trước kia.
Tư chất thân thể Diệp Viễn cực kỳ kém, nếu không nhờ tri thức đan đạo kiếp trước, hắn không có khả năng đi tới ngày hôm nay.
Trước đây đều thông qua đan dược trợ giúp, Diệp Viễn mới có thể liên tiếp đột phá.
Cho đến khi Diệp Viễn chiếm được tinh huyết của Chân Long hắn mới có thể thực sự cải tạo thân thế một phen.
Nhưng lúc này đây, thân thể Diệp Viễn lại từ cơ sở vốn có mà nhận được biến hóa thoát thai hoán cốt.
Hiện tại, tốc độ tu luyện của Diệp Viễn đã không kém những linh thế hiếm thấy.
Dù không dùng đan dược, tốc độ tu luyện của Diệp Viễn cũng tuyệt đối không chậm hơn người khác.
Thoáng cái đã ba ngày.
Ba ngày này, mỗi giây mỗi phút Diệp Viễn đều phải chịu giày vò.
Loại đau đớn này đã khiến hắn suýt thì ngất đi mấy lần.
Nếu là người khác, e rằng đã sớm không chịu nổi mà lui lên bờ, nhưng Diệp Viễn vẫn cắn răng kiên trì tiếp tục.
Nỗi khổ như bị đốt cháy này, đến ngày thứ ba rốt cuộc cũng chậm rãi lui đi, Diệp Viễn lẳng lặng nổi trên mặt nước, gần như kiệt sức.
Không biết qua bao lâu, hắn mới khôi phục chút ít sức lực.
“A!”
Diệp Viễn lên bờ, ra sức phóng thích tinh lực Chân Long toàn thân ra ngoài.
Một màn không thể tưởng tượng đã xảy ra, từ cổ Diệp Viễn đổ xuống, khắp nơi đều mơ hồ hiện lẽn vảy rồng màu lục.
“Lần rèn thể này quả là sống không bằng chết. Nhưng vượt qua cửa ải này, sẽ có trợ giúp rất lớn cho con đường tu luyện sau này của ta. Hiện tại chỉ riêng lực lượng của thân thể này cũng đã đạt tới cảnh giới Vô Lượng cảnh đỉnh phong. Kết hợp với Bàn Long Phá Thiên Chưởng đối phó với Thiên Khải cảnh tầng thứ nhất tuyệt đối không thành vấn đề.” Diệp Viễn thầm nghĩ.
Khoảng cách thực lực của Vô Lượng Cảnh và Thiên Khải cảnh cách nhau cực xa, chênh lệch giữa ba cảnh giới bậc trung và ba cảnh giới bậc cao là khó có thể vượt qua.
Nay Diệp Viễn đã cảm ngộ Long Ba đến Linh cấp sơ kỳ đỉnh phong, lại phối hợp với thân thể cường hãn mới có thể vượt qua ngạch cửa cực lớn này.
Lại nói, từ sau khi Diệp Viễn luyện Long Ba tới Linh cấp, tiến độ trở nên chậm chạp hẳn đi.
Long Ba Linh cấp rất khó đột phá, Diệp Viên tìm tòi hôi lâu cũng chí miền cưỡng đạt tới sơ kỳ đỉnh phong mà thôi.
Nhưng điều khiến Diệp Viễn mừng rỡ là, dù Long Ba linh cấp này chỉ tăng lên chút ít cũng tạo cho uy lực của Bàn Long Phá Thiên Chưởng tăng lên khá lớn.
Nay uy lực chiêu Bàn Long Phá Thiên Chưởng của Diệp Viễn đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Nhìn lại đám vảy rồng phủ khắp người, Diệp Viễn cười khổ: “Lại luyện tiếp thì liệu ta đây có biến thành rồng luôn không nhỉ? Ta đây đường đường là một con người, nếu vậy thì chẳng phải là sẽ biến thành Long tộc sao? Hử? Loại cảm giác này lại xuất hiện, cảm ứng này… hình như là ở phía Thái Cổ Lịch Nguyên Trì, lẽ nào dưới đáy ao có thứ gì?”
“Tiểu tử, ngươi vớ bẫm rồi. Dưới đáy ao này có chí bảo của Long tộc, mau xuống dưới đó thu lại đi.”
Đúng lúc này, giọng nói của Long Đằng lại vang lên.
“Tiền bối, rốt cuộc người chịu đi ra rồi. Xin tiền bối chỉ giáo cho ta, rốt cuộc văn tự thần minh là thứ gì?”
Đối với chí bảo của Long tộc, Diệp Viễn không vội quan tâm lắm. Mãi mới chờ được Long Đằng xuất hiện, phản ứng đầu tiên của hắn là hỏi về chuyện văn tự thần minh trước.
Nhưng Long Đằng nói xong một câu liền không lên tiếng nữa.
Diệp Viễn nghiến răng nghiến lợi trong lòng, rõ ràng là người này cố ý tránh mặt mình đây mà.