“Thường Nhất, vậy ngươi nỏi báy giở chúng ta nên làm cái gì?” Tô Nhất Sơn vậy mà trưng cầu đến ý kiến của Thường Nhất.
Thường Nhất cũng có vé hơi ngoải ý muốn, hán vấn có chút hiểu rõ người thiếu chủ này.
Tô Nhất Sơn cỏ loại cao ngạo từ trong xương, luôn xem thường nhũng tay sai của Tô gia như bọn họ.
Nhung là hỏm nay, hân thế mà lại trưng cầu ý kiến của minh.
Xem ra, trong khoảng thời gian này Tỏ Nhất Sơn trướng thành không ít đấy!
Tô Nhất Sơm như vậy, mới xứng với phong phạm của người thừa kế Tô gia.
Thường Nhất cũng không do dự, đem suy nghĩ của mình nói ra: ’Mặc kệ có phẩi bọn chúng đi Xích Phong Lĩnh hay không, chắc chắn là có một cái đích đến. Mà bọn hân muốn lấy đến dược liệu nảy, chí sợ cũng sẽ không dè dàng như vậy. Chúng ta chỉ cần dựa theo phương hưỏng Mê Ảnh Trùng chỉ dẫn mà đuổi theo, sớm mai phục tốt, thi bọn hân cũng không trốn thoát được! Về sau chúng ta chú ý tránh đi lãnh địa của những yêu thú cường đại, liên tục đuổi theo phương hướng này, như vậy coi như vòng xa một chút, tối đa cũng chí chênh lệch thời gian một nứa ngày, nhất định có thể tới kịp!”
Tô Nhất Son ngẳm nghĩ một lát, cám thấy Thưởng Nhất nói rất có lỷ.
Lúc đầu bọn hán không biết mục đích của Diệp Viễn, cho nên cứ đuối theo, kết quá thôi gian bị yêu thú trì hoãn ngược lại càng dài.
Hiện tại đã có phương hướng, cho nên cũng không sợ bọn hắn chạy, vòng qua lãnh địa cúa yêu thú cường đại, có lẽ càng nhanh hơn một chút.
“Tốt, theo ngươi nổi mà xứ lý! Trước tiên điều tửc một chửt, sau đõ xuất phát.” Tô Nhất Sơn phân phó nói.
Diệp Viẻn gặp lại Phong Chỉ Nhu, mồi người lại ăn vào một viên Liễm Tức Đan, tiến đến Xích Phong Lĩnh.
“Diệp Viên, bốn người kia đèu lả ngươi giết sao? Ngươi lại lợi hại như vậy sao!”
Phong Chỉ Nhu hơi kinh ngạc với thực lực của Diệp Viền, đây chính là bốn tên võ giá Linh Dịch cánh đấy, thế mà tất cả đều chết ở trong tay của hân!
Diệp Viễn cười ha ha nói: ‘Ta nào có bán lĩnh như vậy, dùng chút it kế sách, đẽ bọn hản tự giết lăn nhau một phen, mới có cái thành quả này.”
Phong Chí Nhu lúc này mới thoái mái: ‘Thi ra là như vậy, dọa chết ta! Nếu như một mình ngươi có thể giết bốn người bọn họ, chầng phải là đã có thực lực ba mươi vị trí đầu võ bảng?”
Vốn dĩ mọi người nhận định về Diệp Viễn, ở vị trí khoảng năm mươi trên võ bảng.
Thực lực này, chiến thẳng mấy võ giả Linh Dịch tầng hai bình thường cũng có thể hiếu.
Nhưng Phong chí Nhu biết thực lực của thợ săn yêu thú so với võ giả bình thường mạnh hơn không ít, mà trong bốn người kia còn có một võ giả Linh Dịch tâng ba, Diệp Viến có thế cùng lúc giết bốn người bọn hân, lại đề thăng hai mươi bài danh cũng không đáng kể.
Chí là Diệp Viễn mới Nguyên Khí tầng chín thôi!
Nguyên Khí tầng chín đã có được thực lực đứng hàng ba mươi vị trí đầu võ báng, đến khi hân đột phá Linh Dịch Cảnh, thì thực lực còn khủng bố đến mức nào chứ?
Phong Chí Nhu ngẳm lại đêu cám thấy không thế tướng tượng nối.
Vẳn muốn Diệp Viễn phủ nhận suy đoán cúa nàng, nếu không Phong Chí Nhu cảm thấy nhiều năm cố gâng như vậy, thật sự tất cà đều cho chó ăn rồi.
“Ngươi thật đúng là quý kế đa đoan! Mấy cái lão giang hồ, lại bị ngươi đũa bỡn xoay quanh!” Phong Chỉ Nhu thoầi mái trờ lại, không khỏi khinh bỉ nhìn Diệp Viền.
Diệp Viền cười ha ha một tiếng nói: “Ai bảo thực lực của sư đệ không tốt chứ, không dùng một ít tảm tư, chẳng phái là ngay cá tỉnh mạng cũng không giữ nổi? Nếu không Phong lão sư cũng sẽ không để sư tỷ đến bào vệ ta đâu.”
Phong Chí Nhu ngẳm lại cũng đúng, có điều ngoải miệng lại nổi: “Thôi bởt đi, mệnh của ngươi lớn lâm. Liên tiếp xông qua Cửu Thiên Lộ còn không chết được, xem ra thật sự là ngay cả ỏng trời cũng chắng muốn thu ngươi rồi.”
Diệp Viễn cười hắc hắc, lại không đáp lời.
Phong Chỉ Nhu nói đúng, Diệp Viễn không để cửu Thiên Lộ vào mát. Có điều tại Thần Vực rõ ràng đã chết hẳn, bảy giở lại êm đẹp đứng ớ chỗ này, bảy giờ Diệp Viẻn nghĩ lại cảm thấy mọi chuyện giống như một giấc mộng.
Khoảng nửa ngày sau, cuối cùng Diệp Viễn và Phong Chỉ Nhu cũng chạy tới Xích Phong Lĩnh.
Nơi này cực kỳ nguy hiểm, ngoại trừ Thông Tí Thạch Viên, bên ngoài Xích Phong Lĩnh còn có không ít yéu thú cưởng đại.
Nơi sảu như vậy trong Rừng Sảu vỏ Biên, xưa nay thợ săn yêu thủ không dám vào đến.