Mặt Tống Khải Dương đập xuống đất, bay về phía trước hơn mười trượng rồi mới dừng lại.
Cú ngã này, ngã thật đẹp.
Tất cả mọi người há hốc mồm, nhìn Tống Khải Dương ngã gục mà cứ nghĩ là mình hoa mắt.
Tống Khải Dương là nửa bước Thần Quân, mà đến cả đánh trả cũng không làm được đã bị Diệp Viễn trực tiếp đá bay?
“Ai! Ngươi… ngươi dám đá ta?” Tống Khải Dương kêu đau một tiếng, hét lên.
Ở nội thành, cho dù là trưởng lão chấp sự cũng không ai dám đối với hắn như vậy!
Tiểu tử này giả danh lừa bịp thì thôi đi, lại còn dám đá mình?
Mấu chốt là, hắn vừa rồi hoàn toàn không kịp đề phòng, mới bị Diệp Viễn đánh lén thành công.
Nếu như đao thật thương thật, hắn tuyệt đối không sợ Diệp Viễn!
Nhưng vấn đề là, mình đã mất sạch mặt mũi trước một đám sư đệ này rồi.
Ánh mắt Diệp Viễn có chút lạnh lẽo nhìn về phía Lâm Đông, sau đó Lâm Đông thấy lạnh cả tim, trong nháy mắt một cỗ áp lực cường đại đâm thẳng vào trái tim hắn!
Lâm Đông cảm thấy vô cùng khó tin, một người Quy Khư Cảnh thế mà lại có thể mang đến cho mình cảm giác áp bách cường đại như thế.
Loại cảm giác này, vô cùng hoang đường.
Là bởi vì hắn có thân phận trưởng lão sao?
Lâm Đông hắn biết, Diệp trưởng lão bất mãn với hắn.
Hắn không kiên quyết chấp hành mệnh lệnh của Diệp trưởng lão!
Nhưng mà vừa rồi, Diệp Viễn đến khiêu chiến của Tống Khải Dương cũng không dám nhận, hắn thật sự có thực lực để trở thành trưởng lão sao?
Trong lòng Lâm Đông, không khỏi do dự.
Nếu như hôm nay hắn động thủ, có thể sẽ đắc tội nặng với đại trưởng lão.
Đối phó với loại yếu thế như Tần Hiểu, hắn đương nhiên không quan tâm.
Nhưng mà đại trưởng lão, đó là người quyền cao chức trọng như thế nào?
“Cút ra!”
Tiếng Diệp Viễn như sấm vang, lập tức khiến tất cả mọi người bất giác mà tách ra một con đường.
Diệp Viễn đưa đám người Ly Nhi từ từ đi vào giữa.
Chờ đến lúc cổng Diệp phủ khép lại, bọn họ mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.
“Ta vừa rồi, vì sao phải tránh ra?”
“Đây… đây không đúng! Thực lực của ta mạnh hơn hắn, vì sao lại sợ hắn?”
Trong lòng mọi người nhao nhao thầm nghĩ, bọn họ đều không hiểu được, vì sao mình lại bị Diệp Viễn dọa sợ.
Lâm Đông đứng ở đó vô cùng khó xử, hắn biết Diệp Viễn không đưa hắn vào, đã nói lên Diệp Viễn rất bất mãn với hắn.
Lâm Đông cười khổ một tiếng, xoay người rời đi.
Đại thần đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn!
Cho tới bây giờ Lâm Đông chưa từng nghĩ, mình sẽ có một ngày biến thành “tiểu quỷ” trước mặt một người Quy Khư Cảnh.
“Tống sư huynh, chúng ta… bây giờ chúng ta nên làm cái gì?” Có người nhỏ giọng hỏi Tống Khải Dương.
Tống Khải Dương gầm thét lên: “Trở về! Còn có thể làm sao? Lẽ nào ngươi muốn tự ý xông vào nơi ở của trưởng lão? Đây chính là trọng tội!”
Tống Khải Dương nhìn cổng Diệp phủ, oán hận nói: “Còn vài ngày nữa là đến thi đấu Đan Tháp, ta xem hắn có thể kiêu ngạo tới khi nào! Đến lúc đó, ta sẽ khiến hắn lộ nguyên hình! Hừ!”
…
Diệp phủ là phủ đệ ở trong nội thành Đan Tháp chuẩn bị cho Diệp Viễn, đất đai cực kỳ rộng lớn.
Bố trí của trưởng lão, ở trong nội thành là cao cấp nhất.
“Hì hì, Diệp dược sư, ngươi vừa rồi thật sự quá soái! Tên Tống Khải Dương kia mắt mọc ở trên trán, ta đã sớm nhìn hắn không thuận mắt.” Vừa vào cửa, Ninh Tư Ngữ đã chỉ sợ thiên hạ không loạn nói.
Diệp Viễn cười nói: “Bọn họ dám phạm thượng, ta không trị tội bọn họ, cũng đã là nương tay với bọn họ rồi.”
Ninh Tư Ngữ cười nhạo nói: “Ngươi có biết, vừa rồi người ngươi đá bay là ai không?”
Từ đầu tới đuôi, Diệp Viễn không biết Tống Khải Dương, cũng không biết hắn có lai lịch gì.
Diệp Viễn cười nói: “Hắn là người của đại trưởng lão à? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của hắn, địa vị còn không thấp.”
Ninh Tư Ngữ há to mồm, kinh ngạc nói: “Làm sao ngươi biết?”
Diệp Viễn cười nói: “Đoán!”
Ninh Tư Ngữ giơ ngón tay cái lên, thở dài nói: “Quả nhiên không hổ là Diệp dược sư! Nếu ngươi đã đoán được, thế mà còn dám làm hắn mất mặt trước mặt nhiều sư đệ như vậy?”
Diệp Viễn nhún nhún vai, nói: “Bởi vì sư tôn ngươi hết lòng, ta mới có thể lên làm cái chức trưởng lão này. Ngươi nghĩ rằng ta nhã nhặn với hắn, đám người kia có thể buông tha cho ta sao?”
Ninh Tư Ngữ không khỏi cứng lại nói: “Nói cũng phải! Có điều ta nói, vừa rồi ngươi nên đồng ý với hắn, rồi giáo huấn cho hắn một trận! Cho hắn biết, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân! Ngoài ra, cũng có thể bày ra một chút thực lực của trưởng lão tân nhiệm như ngươi.”
Diệp Viễn cười hắc hắc, nói: “E là Lâm Đông cũng nghĩ như vậy! Có điều… hắn có tư cách gì để ta xuất thủ giáo huấn? Thắng hắn, ta cái gì cũng không được, thua… ừm… đó là không thể nào.”
“Haha…”
Mấy người bên cạnh, đều bị Diệp Viễn chọc cười.
Đúng vậy, Diệp Viễn sao có thể bị Tống Khải Dương đánh bại?
Cười một hồi, Ninh Tư Ngữ lại nói: “Nhưng mà ngươi như vậy, người bên ngoài sẽ càng có cớ nói thực lực của ngươi không đủ để đảm đương chức vị trưởng lão. E là, đại trưởng lão sẽ lấy lý do đó làm khó dễ!”
Diệp Viễn cười cười nói: “Cho dù phải ra tay, thì cũng không phải ta xuất thủ. Trong cuộc thi đấu Đan Tháp, ngươi phải tát thật mạnh vào mặt tên tiểu tử đó cho ta!”
Ninh Tư Ngữ bị dọa cho giật mình, vội vàng khoát tay nói: “Ta không được, ta không được! Ngươi không biết, trong mắt ngươi Tống Khải Dương không là gì cả, nhưng mà trong mắt ta, đó là người như đại thần đồng. Trong cảnh giới đan thần tam tinh, hắn dường như là vô địch!”
Diệp Viễn bĩu môi, khinh thường nói: “Vô địch? Ha ha, trên đời này có ai dám nói mình là vô địch! Cho dù là người như Dược Tổ, thì ai có thể đảm bảo là trong quá khứ và tương lai sẽ không có ai vượt qua chứ? Sau khi đột phá đạo cảnh, ta càng có cảm giác mình nhỏ bé. Hắn, thì tính là cái gì?”
Ninh Tư Ngữ cạn lời nói: “Ngươi đây là đứng nói chuyện không đau eo! Đạt đến loại cảnh giới này của ngươi, đương nhiên là muốn nói cái gì cũng được. Nhưng mà, ta thật sự không phải là đối thủ của hắn.”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Yên tâm đi, từ hôm nay trở đi, ta sẽ huấn luyện đặc biệt cho ngươi mười ngày! Mười ngày sau, ngươi giẫm bẹp mặt cái tên Tống Khải Dương đó cho ta!”
…
“Hả? Lâm Đông, không phải sắp xếp ngươi đi làm tùy tùng cho Diệp trưởng lão sao, sao lại trở về?”
Sau khi Lâm Đông rời khỏi Diệp phủ liền một đường về Võ Tháp.
Hắn một đường luôn trầm tư, lại không có chú ý người này, lúc này ngẩng đầu lên, chính là chấp sự Phong Ngọc Hải, người sắp xếp nhiệm vụ cho mình lần này.
Thấy đối phương hỏi, Lâm Đông không khỏi cười khổ nói: “Tùy tùng này, e là không làm được nữa rồi!”
Lông mi Phong Ngọc Hải giương lên, kinh ngạc nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi phải biết là, việc này có rất nhiều cường giả muốn!”
Làm tùy tùng của trưởng lão Đan Tháp, không chỉ là một phần vinh quang, mà càng là bảo đảm thực lực của mình lên từng bậc vững chắc!
Một trưởng lão Đan Tháp, cao hứng thuận tay luyện chế mấy viên đan dược, liền có thể khiến cho hộ pháp bớt đi mười, thậm chí là trăm năm tu luyện.
Món ngon thế này, đương nhiên có rất nhiều cường giả muốn.
Mặc dù thực lực Diệp Viễn còn yếu, nhưng mà hắn được nhị trưởng lão hết lòng đưa lên.
Cho dù hắn không thể luyện chế được thần đan cấp bốn, nhưng có thể khiến cho nhị trưởng lão xuất thủ, đó là có thể.
Lâm Đông bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là kể lại một lần chuyện vừa nãy phát sinh ở cửa phủ Diệp Viễn, Phong Ngọc Hải nghe được, chân mày chau lại.
Hắn than thở: “Chuyện này cũng là khó cho ngươi. Theo lời người nói, Diệp trưởng lão có có thể thật sự là quân cờ nhị trưởng lão đẩy ra, chuyện này, có thể không xen vào thì không nên xen vào!”