Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa đại điện của chợ Thiên Lạc, rất nhiều cường giả chậm rãi đi vào.

Có thể đi vào chỗ này, trên cơ bản đều là cường giả Thần Quân Cảnh.

Tài sản của Quy Khư Cảnh, đi vào đến mua một vật liệu thừa cũng không mua được.

Muốn đi vào buổi đấu giá Xuyên Cát, đương nhiên cũng phải nghiệm chi phí, tài sản không đến mười tỷ, đến cửa còn không thể vào được.

“Xin lấy thiệp mới của ngài ra.” Thủ vệ ngăn Diệp Viễn lại nói.

Diệp Viễn đang muốn lấy ra lệnh bài chí tôn, bên tai chợt vang lên một âÂm thanh giễu cợt.

“Cút ngay! Một Quy Khư cảnh nho nhỏ cũng muốn vào buổi đấu giá, thực sự là không biết tự lượng sức mình!”

Nói chuyện là một người trẻ tuổi, Thần Quân tầng một.

Có điều, đi theo phía sau hắn là một lão giả Thần Quân tầng bốn.

Có thể khiến Thần Quân tầng bốn làm tùy tùng, hiển nhiên, thân phận người thanh niên này không phải bình thường.

Diệp Viễn nhíu mày lại, thực sự là tới chỗ nào cũng đều có hàng giả.

Người trẻ tuổi kia đưa thiệp mời ra, nói với thủ vệ ở cửa: “Chợ Thiên Lạc các ngươi cũng thật là, sao loại người nào cũng có thể vào được bên trong vậy? Một tên Quy Khư Cảnh đi vào thì có thể làm gì?”

Mặc dù thần đan Hư Linh của Diệp Viễn oanh động toàn thành, nhưng người thực sự gặp được mặt hắn cũng chỉ là số ít.

Hiển nhiên thủ vệ này không biết Diệp Viễn.

Thủ vệ nhìn thiệp mời một lần, liền vội vàng khom người nói: “Hóa ra là Cảnh Lộ thiếu chủ của hoàng thành Khúc Dương, thứ tội thứ tội. Bẩm Cảnh Lộ thiếu chủ, chỉ cần có thiệp mời của chợ Thiên Lạc, đều có thể đi vào buổi đấu giá. Về mặt cảnh giới, là không có hạn chế.”

Lời nói của thị vệ khiến cho người xung quanh nhao nhao kinh ngạc.

“Kia chính là Cảnh Lộ thiếu chủ của hoàng thành Khúc Dương à? Ta nghe nói hắn chính là tuyệt thế thiên tài, lúc sinh ra đã là Quy Khư Cảnh Sơ kỳ, vẻn vẹn năm trăm năm đã đột phá đến Thần Quân tầng một!”

“Ta cũng đã nghe nói qua, có người nói tương lai hắn đột phá cảnh giới Thiên Thần, dường như là chuyện ván đã đóng thuyền.”

“Có điều, nghe nói Cảnh Lộ thiếu chủ này cũng nổi danh bá đạo, bình thường ỷ thế hiếp người.” Có người nhỏ giọng nói.

Hiển nhiên, Cảnh Lộ thanh danh lan xa, rất nhiều người đều nghe nói đến hắn.

Cảnh Lộ nghe được tiếng than thở xung quanh, trong lòng vô cùng đắc ý, hắn hết sức hưởng thụ loại ánh mắt ước ao này.

“Các ngươi sẽ không vô vị đến mức đi phát thiệp mời cho một Quy Khư Cảnh đó chứ? Tiểu tử, ngươi có thiệp mời không?” Cảnh Lộ hỏi Diệp Viễn.

Diệp Viễn bị gia hỏa này chọc cười, cười nói: “Thiệp mười? Ta đúng là không có.”

Sắc mặt Cảnh Lộ trầm xuống, lên mặt nạt người nói: “Không có thiệp mời vậy còn không cút, chẳng lẽ muốn bổn thiếu chủ tiễn ngươi cút đi sao?”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Phương pháp cút như thế nào, ngươi cút một lần cho ta xem?”

Cảnh Lộ thấy Diệp Viễn căn bản không để hắn vào trong mắt, sắc mặt không khỏi trầm xuống, lạnh lùng nói: “Thứ không biết sống chết, chỉ là một Quy Khư Cảnh, dám nói với bổn thiếu chủ như vậy! Vậy thì được, bổn thiếu chủ sẽ cho người biết, phương pháp cút là như thế nào!”

Xung quanh, không ít người đều cảm thấy Diệp Viễn rất không sáng suốt.

Rõ ràng thực lực không đủ, thái độ còn cứng rắn như thế, đây không phải là cốt khí mà đây là chán sống.

Dứt lời, khí thế Cảnh Lộ vừa mở ra đã đạp một cước về phía Diệp Viễn.

Phía sau Cảnh Lộ, khí cơ của lão giả kia gắt gao tập trung vào Ninh Thiên Bình.

Chỉ cần Ninh Thiên Bình có một tia vọng động, hắn sẽ xuất thủ.

Nhưng mà khiến cho hắn bất ngờ là, Ninh Thiên Bình căn bản không có nửa ý muốn động, trên mặt lộ ra tia cười trào phúng.

Một cước này mang theo sức mạnh thế giới, cường giả Quy Khư Cảnh bình thường sao có thể là đối thủ?

Mọi người phảng phất đã thấy tràng cảnh Diệp Viễn bị một cước đạp chết.

Nhưng mà, ngay trước khi một cước kia sắp đạp đến Diệp Viễn, thân thể Diệp Viễn giống như tranh đi nửa bước.

Ầm!

Một quyền đánh vào giữa mặt Cảnh Lộ!

Không kip đề phòng, một quyền này trực tiếp đánh bay Cảnh Lộ ra ngoài, lăn trên mặt đất vài chục trượng mới dừng lại.

Một màn biến cố này quá đột ngột, khiến tất cả mọi người không phản ứng kịp.

“Ta vừa thấy cái gì vậy? Một Quy Khư Cảnh, lại đánh bay một Thần Quân Cảnh?”

“Không đúng! Nhất định là ta hoa mắt rồi! Điều này không thể nào!”

“Không phải nói Cảnh Lộ là thiên tài mười vạn năm mới có sao, sao lại kém như vậy?”

“Hình như vừa rồi, tiểu tử kia sử dụng là… pháp tắc không gian! Trời ơi, pháp tắc không gian!”

Một màn này đối với Ninh Thiên Bình mà nói đã sớm tập mãi thành thói quen, nhưng đối với người khác mà nói là chấn động khó hiểu.

Một Quy Khư Cảnh, thế mà lại một quyền đánh bay Thần Quân Cảnh, cái này thế giới quan quá sụp đổ rồi đi.

“Hóa ra là dạng phương pháp cút này, tư thế thật khó coi, ta sẽ không cút.” Diệp Viễn cười nói.

Cảnh Lộ chật vật đứng lên, ngũ quan trên mặt đều là dư vị lúc này, mũi chua xót, nước mắt chảy ròng ròng, dáng dấp vô cùng thê thảm.

Hắn gầm thét lên với lão giả: “Hoàng bá, giết hắn cho ta! Ta muốn hắn chết!”

Ánh mắt lão giả kia có chút ngưng lại, lạnh lùng nói: “Người trẻ tuổi, ngươi là tự tìm chết!”

Diệp Viễn không quan tâm tới hắn, lấy ra lệnh bài chí tôn đưa cho thủ vệ kia nói: “Ta không có thiệp mời, ta chỉ có cái này, có thể vào không?”

Ánh mắt thủ vệ kia có chút ngưng lại, hoảng hốt nói: “Lệnh bài chí tôn! Đại… đại nhân, tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm đại nhân, xin… xin lỗi!”

Lệnh bài chí tôn là thư mời cấp bậc cao nhất của hội đầu giá này, mời đều là đại nhân vật.

Dựa vào thân phận của hắn, căn bản là không đắc tội nổi.

Nhìn thấy lệnh bài này, trong lòng hắn không khỏi muốn sụp đổ.

Hoàng bá đang muốn nổi bão, thủ vệ kia đột nhiên lạnh lùng nói: “Dừng tay! Vị đại nhân này là một trong những người khách tôn quý nhất của vương thành Xuyên Cát, nếu như ngươi dám xuất thủ với hắn, vậy thì ngươi sẽ là kẻ địch của ba thế lực lớn chúng ta!”

Hoàng bá và Cảnh Lộ có chút nghi ngờ lỗ tai của mình, có phải là nghe lầm rồi hay không.

Một Quy Khư Cảnh nho nhỏ, lại là vị khách tôn quý nhất của vương thành Xuyên Cát?

Cảnh Lộ trầm giọng nói: “Ngươi dám nói với ta như vậy?”

Thủ vệ kia không nhường chút nào, nói: “Xin lỗi Cảnh Lộ thiếu chủ, nếu như đã là khách quan trọng của chúng ta, phía trên dặn dò, phàm là nhìn thấy vị khách giữ lệnh bà chí tôn, nhất định phải lấy quy cách tối cao để tiếp đãi! Nếu như các ngươi dám động thủ với vị đại nhân này, vậy thì chỉ có thể xin lỗi!”

Không riêng gì Cảnh Lộ, người khác cũng đều vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Diệp Viễn.

Bọn họ căn bản không thể nào hiểu được, một Quy Khư Cảnh nho nhỏ, sao lại trở thành vị khách tôn quý nhất.

“Hừ! Chỉ là một Thần Quân tầng hai, ngươi có thể làm gì ta? Hoàng bá, còn chờ cái gì, động thủ!”

Tu vi của thủ vệ chẳng qua là Thần Quân tầng hai, Cảnh Lộ căn bản không để vào mắt, trực tiếp mệnh lệnh Hoàng bá động thủ.

Nhưng mà, Hoàng bá lại lưỡng lự.

Trước khi hắn tới, đại trưởng lão đã trịnh trọng thông báo, ngàn vạn lần không được phát sinh xung đột với ba thế lực lớn.

Vương thành Xuyên Cát chẳng qua chỉ là một tòa vương thành, nếu như không có bối cảnh nhất định, sao có thể sừng sững không ngã?

Phải biết, xung quanh vương thành Xuyên Cát có ba tòa hoàng thành, bên trong bao gồm hoàng thành Khúc Dương.

Nhưng mà ba tòa hoàng thành này, lực khống chế với vương thành Xuyên Cát đều rất yếu.

Có thể nói, vương thành Xuyên Cát chính là một vương quốc độc lập.

Hoàng bá không phải loại công tử bột như Cảnh Lộ, hắn biết rõ lợi hại bên trong.

Giết một Quy Khư Cảnh dễ dàng, nhưng mà lời người ta đã nói rất rõ ràng.

Diệp Viễn là vị khách tôn quý nhất!

Phải biết là đến thân phận như bọn họ cũng không có lệnh bài chí tôn.

Tầm quan trọng của lệnh bài này là có thể thấy được ít nhiều.

“Thiếu chủ, vẫn là bỏ đi! Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, chúng ta vào đi!” Hoàng bá nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK