Lam Phong kinh hoàng thất sắc: “Sao có thể? Ngươi mới là Ngưng Tinh Cảnh, sao có thể vận dụng nguyên lực thiên địa thuần thục đến vậy?”
Sở dĩ Lam Phong kinh ngạc là bởi vì Diệp Viễn vẫn chưa dùng toàn bộ sức lực để đánh ra đám cánh hoa đó, Diệp Viễn mới chỉ điều động một ít cánh hoa mà thôi.
Mà một nhúm nhỏ cánh hoa này vừa vặn triệt tiêu quyền thế mà Lam Phong ngưng tụ.
Phải nắm bắt tinh chuẩn đến mức nào mới có thể làm được như thế?
Dường như Diệp Viễn chỉ cần vừa nhìn đã biết một quyền kia của Lam Phong ngưng tụ bao nhiêu nguyên lực thiên địa.
Chuyện này ngay cả một Hóa Hải Cảnh như hắn cũng không làm được, vậy mà một võ giả Ngưng Tinh tầng một lại có thể làm được, sao Lam Phong không chấn động được?
Võ giả cận chiến như Lam Phong, quan trọng nhất chính là một chữ “Thế”
Mà lúc này, căn bản hắn không thể ngưng tụ ra thế của bản thân, Diệp Viễn cũng sẽ không cho hắn cơ hội ngưng tụ ra thế của hắn.
Diệp viên không đế ý đến sự kinh hãi của Lam Phong, hẳn đặt toàn bộ tinh lực thao túng Thiên Lưu Phi Hoa.
Tuy hắn đã đột phá lên Ngưng Tinh Cảnh, nhưng điều khiển nguyên lực thiên địa là chuyện mà võ giả Hóa Hải cảnh trở lên mới làm được.
Nói chính xác, chỉ có võ giả Hồn Hải Cảnh mới có thể không lo lắng mà điều khiển nguyên lực thiên địa.
Hóa Hải Cảnh, may ra thì hiểu được sơ sài một chút mà thôi.
Cho nên đối với Diệp Viễn mà nói thao túng Thiên Lưu Phi Hoa vẫn là một chuyện có áp lực rất lớn.
Chỉ là so với Linh Dịch cảnh thì bây giờ thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Hiện tại, trong vòng phạm vi mười trượng đã đầy rẫy vô số cánh hoa, Diệp Viễn sẽ không cho Lam Phong một cơ hội nào cả.
Hắn lại điều động một đám cánh hoa khác cuốn tới Lam Phong, sắc mặt Lam Phong trầm xuống, cắn răng nói: “Hừ, có thể điều động nguyên lực thiên địa thì sao? Ta sẽ không bại bởi một tên võ giả Ngưng Tinh cảnh nhãi nhép đâu? Bạo Vũ Lê Hoa Quyền, phá cho ta!”
Bỗng chốc, khí thế của Lam Phong tăng vọt, khí thế khổng lồ khiến cho những cánh hoa cũng bị đấy ra.
Đây mới là thực lực chân chính của cường giả Hóa Hải cảnh.
Chỉ thấy quyền ảnh của Lam Phong vung ra đã bị thế công của Diệp Viễn hóa giải.
Dường như vô luận Diệp Viễn điều động bao nhiêu cánh hoa công kích cũng không thể công phá được phòng ngự của Lam Phong.
Đúng vậy, khí thế của Lam Phong tăng vọt không phải để tấn công mà là đế bị động phòng ngự.
Bởi vì bốn phía của hắn lúc này tràn ngập cánh hoa, mặc dù hắn đã dùng toàn bộ thực lực của Hóa Hải cảnh ra rồi, cũng không thế phá tan những cánh hoa đó!
Là một võ giả cận chiến, hắn đã mất đi cơ hội duy nhất có thể tiếp cận Diệp Viễn.
Với tốc độ của hắn, nếu tiên phát chế nhân, thì Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn không thể nào phát động thành công trôi chảy như vậy.
Nhưng đáng tiếc, Lam Phong ném chuột còn sợ vỡ bình, không ra tay trước, đợi đến khi hắn cảm thấy không đúng lắm thì đã không còn cơ hội rồi.
Bây giờ hắn chỉ có thể bị động chịu
đòn.
Thiên Lưu Phi Hoa của Diệp Viễn không phải là một võ kỹ bình thường, mà là một chiêu kiếm của chân ý vô thượng.
Lúc Diệp Viễn còn là Linh Dịch tầng hai, đã có thể dùng chiêu này làm bị thương đến Hóa Hải cảnh Diêu Thiên, có thể tưởng tượng được lực công kích của chiêu kiếm này mạnh đến thế nào.
Giờ đây Diệp Viễn đã đột phá lên một cảnh giới mới, uy lực triển khai ra đã không còn giống như trước.
Cho dù Lam Phong có mạnh hơn nữa thì khi đối mặt với Thiên Lưu Phi Hoa cũng chỉ có thể tránh né phòng ngự.
Từng đóa hoa rơi lả tả tưởng chừng như hiền lành vô hại nhưng thực chất lại ẩn giấu lực sát thương vô cùng lớn.
Lúc này Lam Phong chỉ có thể dựa vào nguyên lực hùng hậu của của hắn mà thôi.