Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người chừa lại một chỗ trống cho Tô Đình, để nàng luyện hóa đan dược.

Tô Đình cũng không có ôm nhiều hy vọng, thần phẩm Hư Linh cũng không phải rau cải trắng gì, sao có thể tùy tùy tiện tiện bán sỉ như thế.

Nếu như Diệp Viễn nói hắn chỉ có thần phẩm Hư Linh Hạo Nguyên Đan, ngược lại có thể tin vài phần.

Nhưng mà ý của Diệp Viễn chính là đan dược của hắn đều là thần đan Hư Linh, đây không khỏi có chút quá vô lý đi.

“Tiểu tử này thật đúng là đủ bình tĩnh, người ta đã muốn nghiệm đan rồi hắn còn bình tĩnh được như vậy.”

“Ha ha, chưa tới phút cuối chưa ngừng!”

“Ta nhớ mười mấy năm trước, đã có người bán đan dược giả ở chợ Thiên Lạc bị vạch trần, về sau người kia trực tiếp bị ba thế lực đánh cho thành tàn phế.”

“Tiểu tử này đúng là có chút thực lực, nhưng so với ba thế lực lớn, vẫn là kém quá xa.”

Các võ giả cũng chờ để chế giễu, hôm nay chuyện này náo lớn như vậy chỉ sợ là không thể nào giảng hòa được.

Chợ Thiên Lạc là nơi mua bán có tiếng gần xa, là chiếc lông vũ ba thế lực lớn tương đối quý trọng.

Một khi phát hiện có người lừa gạt, bọn họ sẽ ra tay rất độc ác.

Thứ nhất, có thể lập uy, thứ hai có thể lấy tiếng.

Phong ấn vừa mở ra, một cỗ mùi thuốc nồng nặc trong nháy mắt lan đầy toàn chợ.

“Mùi thuốc thật nồng nặc!”

“Dược lực thật đáng sợ!”

“Hạo Nguyên Đan này, chắc sẽ không thật sự là thần phẩm Hư Linh đó chứ?”

Đột nhiên, tất cả mọi người biến sắc, phẩm chất thuốc càng cao, mùi thuốc sẽ càng nồng nặc, dược lực tiêu tán ra càng cường đại.

Viên Hạo Nguyên Đan trên tay Tô Đình, rõ ràng không phải bình thường.

“Có cái gì mà ngạc nhiên! Mùi thuốc và dược lực cũng có thể làm giả, phẩm chất thuốc chân chính, vẫn còn cần sau khi luyện hóa mới có thể biết được!” Mặc dù trong lòng Triệu Kiếm sợ, nhưng vẫn vịt chết còn mạnh miệng.

Có điều hắn nói cũng không sai, nếu như không phải luyện chế đan dược tại chỗ, những vật như này thật sự là có thể làm giả được.

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Mau luyện hóa đi, dây dưa càng lâu, dược lực tiêu tán càng nghiêm trọng.”

Trong lòng Tô Đình cũng là cả kinh, liền vội vàng nhét đan dược vào trong miệng.

Một cỗ dược lực vô cùng mạnh dâng trào lên, trong nháy mắt bụng Tô Đình muốn nổ tung.

Thần nguyên khủng bố, giống như thủy triều cọ rửa tứ chi nàng, bỗng nhiên khiến nàng có loại cảm giác tỉnh ngộ.

Tô Đình cảm giác từng lỗ chân lông cả người mình, dường như cũng được giãn mở.

“Đùng!”

Bình cảnh hậu kỳ Quy Khư Cảnh, trong nháy mắt bị cỗ dược lực dâng trào này phá vỡ.

“Thần nguyên chuyển động thật mạnh! Nàng sắp đột phá!”

“Dược hiệu thật đáng sợ! Đây… đây chính là thần phẩm Hư Linh sao?”

“Một viên Hạo Nguyên Đan là có thể đột phá đến hậu kỳ Quy Khư Cảnh, đây… một trăm triệu Thần Nguyên Thạch này, tiêu quá đáng giá!”

Xung quanh, tiếng thán phục nổi lên bốn phía.

Hạo Nguyên Đan chỉ là đan dược làm tăng thần nguyên, cũng không có công hiệu đột phá bình cảnh.

Đối với Tô Đình mà nói, dùng loại Hạo Nguyên Đan hoàn toàn bình thường không thể nào đột phá được bình cảnh.

Nhưng mà dược hiệu viên đan dược kia của Diệp Viễn quá mạnh, cộng thêm Tô Đình vốn đã cắm ở trong bình cảnh, dưới sự kích phát của dược hiệu cường đại, nàng mới một lần hành động đã đột phá được bình cảnh!

Bên trong chợ Thiên Lạc mãnh liệt ngưng tụ linh khí, kinh động đến nhiều võ giả.

Đột phá ở nơi như chợ Thiên Lạc này là hiện tượng cực kỳ hiếm, tất cả mọi người đều muốn biết xảy ra chuyện gì.

Kết quả là, võ giả ở ngoài nhao nhao tụ lại về phía linh khí tập trung.

Vốn dĩ quầy hàng mạt đẳng vô cùng hẻo lánh, dòng người tập trung về càng ngày càng nhiều.

Rất nhanh, đã bị chen lấn chật như nêm cối.

Càng như thế, mọi người càng hiếu kỳ.

Không chen vào được, đều nhao nhao hỏi thăm, muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên, toàn bộ chợ Thiên Lạc đều lộn xộn.

Chợ Thiên Lạc đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, xưa nay chưa từng xảy ra loại chuyện này.

Ba thế lực lớn sợ gây ra tình trạng bất ngờ làm phản, rất nhanh đã đưa người tới ứng đối, nhao nhao phái cường giả đến đây trấn áp cục diện.

“Không được chen vào trong! Còn chen vào trong nữa cùng cấp với gây sự! Người vi phạm, giết không tha!”

Một cường giả Thần Quân tầng sáu gằn giọng, phóng ra uy áp cảnh giới cường đại, mới khiến cho những người kia từ bỏ.

Cuối cùng, dưới sự trấn áp của ba thế lực, võ giả ở ngoài bị đuổi tản ra.

Có điều ở chỗ của quầy hàng mạt đẳng, vẫn như trước bị vây chặt như nêm cối.

Tô Đình từ từ mở mắt, trong con ngươi lóe lên từng đạo tinh mang, cảm giác mình chưa phát tiết hết tinh lực.

Nàng biết, dược tính của đan dược chưa bị luyện hóa hết.

Bây giờ, Tô Đình thầm nghĩ mau sớm tìm một chỗ bế quan, sớm luyện hóa hết dược lực.

Mắt Triệu Kiếm nhìn chằm chằm Tô Đình, đã chấn kinh đến tột đỉnh.

“Tiểu… tiểu sư muội?” Triệu Kiếm lắp bắp nói.

Tô Đình thở thật sâu, chậm rãi nói: “Không sai, là thần đan Hư Linh hàng thật giá thật!”

Xoạt!

Võ giả xung quanh triệt để vỡ tổ!

Mặc dù trong lòng mọi người đều đã có đáp án, nhưng nghe chính miệng Tô Đình nói ra đó lại là chuyện khác.

“Thực sự là thần đan Hư Linh!”

“Trời ơi, lão tử sống lâu như thế, cho tới bây giờ còn chưa từng nhìn thấy thần đan Hư Linh!”

“Một viên Hạo Nguyên Đan đã có thể đột phá đến hậu kỳ Quy Khư Cảnh, quả nhiên không hổ là thần đan Hư Linh!”

Tô Đình chậm rãi đừng dậy, ôm quyền nói với Diệp Viễn: “Dược sư, vừa rồi sư huynh muội ta có nhiều đắc tội, mong ngài bao dung!”

Diệp Viễn thản nhiên nói: “Không sao cả.”

Diệp Viễn biết thần đan Hư Linh rất khó để tin, cho nên phản ứng của bọn họ cũng nằm trong dự liệu, hắn đương nhiên sẽ không để bụng.

Tô Đình nói: “Xin hỏi dược sư, đan dược trên tay ngài, tất cả đều là thần phẩm Hư Linh?”

Diệp Viễn gật đầu nói: “Gần như thế. Phẩm cấp không cao cũng có một chút, nếu có người muốn, có thể rẻ hơn một chút, năm nghìn vạn một viên.”

“…”

Mọi người không còn gì để nói, phẩm cấp không cao này… là thần phẩm đúng không?

Một viên đan dược thiên phẩm, cũng không thể bán đến giá năm nghìn vạn.

Có điều, đây không phải là điều quan trọng, điều quan trọng là, đan dược trên tay Diệp Viễn… tất cả đều là thần đan Hư Linh!

Cái này, quá đáng sợ rồi!

“Dược sư, ta cũng muốn một viên Hạo Nguyên Đan, chỗ này có một trăm triệu Thần Nguyên Thạch!”

“Dược sư, chỗ này ta có năm trăm triệu, ta muốn một viên Phi Linh Đan!”

“Dược sư, chỗ này ta có bảy trăm triệu! Ta muốn một viên Thiên Bảo Bạch Nguyệt Đan!”

Dường như trong nháy mắt, Triệu Kiếm và Tô Đình bị bao vây.

Lúc này, ai còn quản Kiếm Tinh Minh gì chứ, mua được một viên thần đan Hư Linh mới là quan trọng!

Diệp Viễn chợt phát hiện, trước mắt hắn tất cả đều là tay, cái gì cũng nhìn không rõ.

Trong những cái tay kia đều là nhẫn trữ vật, trong nhẫn trữ vật này đều là Thần Nguyên Thạch trắng bóng!

Trong đám này, cũng không thiếu cường giả Thần Quân Cảnh.

Không cần biết là tán tu hay là võ giả có môn có phái, nhà ai mà không có con cháu hậu bối?

Một trăm triệu Thần Nguyên Thạch có thể mua được một viên thần đan Hư Linh cấp ba, bỏ qua cái thôn này sẽ không còn khách điếm nữa đâu!

“Đủ rồi!”

Đột nhiên, Diệp Viễn vận thần nguyên hét lên, tiếng nói như sấm, lập tức trấn áp tất cả mọi người.

Thấy mọi người bình tĩnh lại, Diệp Viễn mới thản nhiên nói: “Muốn mua đan dược, xếp hàng trước! Các ngươi cứ thế này, ta một cái cũng không bán!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK