Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khương Nam đang nói gì vậy? Chịu thua à?”

“Có nhầm lẫn gì ở đây không vậy? Hắn ta là người được yêu thích nhất để giành chức vô địch, sao hắn lại chịu thua...”

“Còn... còn chưa đánh mà lui rồi? Tên gia hỏa này, thật đáng xấu hổ!”

...

Vốn dĩ mọi người đều nghĩ rằng bọn họ sẽ được chứng kiến một trận quyết đấu xuất sắc, ai ngờ Khương Nam vừa lên đã nhận thua, chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt.

Ai cũng nghĩ đây là quyết chiến kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ để đi vào trận tứ kết.

Nào biết Ninh Thiên Bình từ bỏ quyền thi đấu ngay từ vòng đầu tiên, đợt thứ hai đến lượt Khương Nam nhận thua.

Còn chuyện gì nực cười hơn nữa không?

Nếu chuyện này xảy ra ở người khác thì không sao, nhưng vấn đề là Khương Nam chính là được kỳ vọng nhất để giành chức vô địch.

Tuy Hạ Hầu Vân rất mạnh nhưng không ai nghĩ rằng Khương Nam kém hơn hắn ta, thậm chí còn mạnh hơn nữa.

Nhưng hiện tại, đánh cũng chưa đánh mà đã nhận thua rồi?

“Ngươi có thể giết Hạ Hầu Vân, nhưng ta không làm được, vậy... không cần phải đánh nữa, ngươi mạnh hơn ta. Ta nghĩ chúng ta không nên làm những chuyện lãng phí sức lực như vậy.” Khương Nam vẫy tay rồi bước xuống võ đài.

Diệp Viễn cũng sửng sốt, hắn không ngờ tên gia hỏa này lại là một người thức thời như vậy.

Ở đẳng cấp của hắn ta, dù biết không còn hy vọng nhưng nếu vẫn còn một chút hy vọng le lói thì vẫn muốn chiến đấu cho bản thân mình.

Nhưng tên gia hỏa này như thể không có hứng thú với bất cứ thứ gì.

Nếu không đánh mà thắng, Diệp Viễn đương nhiên không có gì để phàn nàn.

Ở bên kia, Mạc Phi cũng tiêu diệt sạch sẽ đối thủ của mình.

Cứ tiếp tục như vậy, trận quyết chiến cuối cùng sẽ thuộc về Diệp Viễn và Mạc Phi.

Trong lúc giải lao, Mạc Phi đi tìm Khương Nam với vẻ mặt khó chịu: “Ngươi có biết xấu hổ hay không mà trực tiếp nhận thua như vậy? !”

Khương Nam lãnh đạm nói: “Biết là đánh không lại thì lãng phí sức lực làm gì? Lỡ như hắn dùng kiếm chém ta làm đôi thì sao bây giờ? Trạng thái ra đi như vậy quá ghê tởm, ta không muốn biến thành Hạ Hầu Vân.”

Mạc Phi nghe vậy cũng không biến sắc, nghĩ đến cái chết của Hạ Hầu Vân, hắn ta lập tức cảm thấy ớn lạnh.

Khương Nam nói như vậy nhưng trong lòng cũng rất sợ hãi!

Một khi đã so chiêu, chuyện sinh tử khó nói trước được.

Diệp Viễn mạnh như thế nào, bọn họ chưa nhìn thấy tận mắt nên không ai biết được.

Huống hồ, nếu Diệp Viễn là kẻ khát máu, vậy hậu quả... chỉ có thể bị chẻ đôi mà thôi.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Mạc Phi trầm xuống, tức giận nói: “Khương Nam, tên tiểu nhân đê tiện nhà ngươi!”

Khương Nam nhún vai, vẻ mặt lười biếng nói: “Ngươi nói vậy oan cho ta quá, ta chỉ không muốn làm vật hy sinh mà thôi.”

Mạc Phi tức giận đến mức sắc mặt xanh mét: “Ngươi không muốn nhìn xem hắn giết Hạ Hầu Vân như thế nào sao?”

Khương Nam lười biếng cười nói: “Đương nhiên là muốn rồi, nhưng ta không muốn lấy tính mạng của mình để đánh đổi!”

Mạc Phi nghiến răng nghiến lợi: “Vì vậy, ngươi cố ý nhận thua để cho ta đi thử hắn?”

Khương Nam cười nói: “Ngươi không thử cũng được mà, ta đâu có ép ngươi.”

“Ngươi!” Mạc Phi hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng chẳng thể làm gì.

Lòng hiếu kỳ của tên gia hỏa này vĩnh viễn không ít hơn so với mình.

Ở cảnh giới của bọn họ, rất khó để tìm được địch thủ ngang tài ngang sức.

Nhưng hiện tại, đột nhiên lại xuất hiện một Thần Quân tầng ba, vượt qua ba tiểu cảnh giới và giết Hạ Hầu Vân, sao bọn họ không hiếu kỳ cho được?

Nhưng tò mò sẽ giết chết một con mèo!

Đôi khi vì muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ mà phải trả giá bằng tính mạng!

Nhưng không may, Khương Nam đụng phải Diệp Viễn trước một bước và hắn ta đã thức thời từ bỏ.

Hắn ta đối mặt với Diệp Viễn trên khán đài một lúc lâu mới nói ra ba chữ đó, điều đó cho thấy hắn ta cũng đã đấu tranh nội tâm rất lâu rồi.

Kết quả, hắn ta ném vấn đề nan giải này lại cho Mạc Phi.

Vậy, hắn ta nhận thua hay không nhận thua?

Đó là một vấn đề nan giải!

Cũng vì vậy mà Mạc Phi mắng Khương Nam là tên đê tiện.

Mạc Phi rất muốn nhìn xem Diệp Viễn dùng cách nào để giết chết Hạ Hầu Vân.

Nhưng nếu số phận của hắn ta cũng giống như Hạ Hầu Vân thì không phải là một chuyện hay ho lắm.

“Trận quyết chiến cuối cùng bắt đầu, Diệp Viễn và Mạc Phi!”

Đúng lúc này, thanh âm trọng tài vang lên làm Mạc Phi căng thẳng.

Diệp Viễn chậm rãi bước lên võ đài, sắc mặt Mạc Phi biến hóa khôn lường nhưng cũng không di chuyển.

“Này, đến lúc rồi.” Khương Nam thấy hắn ta bất động nên nhắc nhở.

Nội tâm Mạc Phi cũng đang kịch liệt giãy giụa, chân như bén rễ đâm sâu vào lòng đất.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Mạc Phi.

Trước mắt mọi người, Mạc Phi dời bước, vừa nhìn có chút nặng nề.

Bước lên võ đài, Mạc Phi và Diệp Viễn nhìn nhau chăm chú, Mạc Phi cảm thấy mình như đang nằm mơ.

Trước khi tham gia võ đài Bách Chiến, hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng đối thủ cuối cùng của mình sẽ là người thanh niên trước mặt.

Hắn ta cho rằng đối thủ của mình là Hạ Hầu Vân, là Khương Nam, thậm chí là một thần quân tầng năm rất lợi hại nào đó.

Nhưng nếu là Thần Quân tầng ba thì hắn ta chưa bao giờ nghĩ tới.

Thần Quân tầng ba trước mặt gây áp lực quá lớn đối với hắn ta.

Hắn ta có nên lấy tính mạng của mình để thử không?

“Mạc Phi sao vậy? Trước đây hắn đâu có như vậy!”

“Ai đó giải thích giúp ta với? Bình thường hắn ở trên võ đài bễ nghễ thiên hạ, không ai ngăn cản được? Nhưng giờ hắn làm sao vậy?”

“Hắn sẽ không giống như Khương Nam, trực tiếp nhận thua luôn chứ?”

...

Dưới khán đài, rất nhiều người không rõ chân tướng thắc mắc.

Từ trước đến nay, Mạc Phi vẫn là một cao thủ cao lãnh sắc bén.

Nhưng hiện tại, khí chất đại biến khiến nhiều người cảm thấy khó hiểu.

Diệp Viễn kinh ngạc nhìn Mạc Phi.

Chiến đấu với mình áp lực như vậy sao?

Đánh được thì thắng, đánh không được thì từ bỏ, có đến mức như vậy không!

Diệp Viễn hoàn toàn không biết khi hắn giết chết Hạ Hầu Vân đã gây tác động tâm lý vô cùng dữ dội với hai người này.

Nếu là bình thường thì Diệp Viễn sẽ không hạ sát thủ như vậy.

Vì hắn và Hạ Hầu Vân không oán không thù, nhưng đối phương lại muốn giết hắn ở trên võ đài nên hắn không thể nhịn được.

Thật ra Diệp Viễn giết Hạ Hầu Vân rồi hắn không cảm thấy thoải mái chút nào.

Bên ngoài tỏ vẻ bình thường chỉ để đánh lừa mọi người nhìn vào mà thôi.

Đúng lúc này, Mạc Phi dường như đưa ra một quyết định rất lớn, hắn ta hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Diệp Viễn: “Diệp Viễn, ta chỉ muốn xem ngươi dùng cách nào để giết Hạ Hầu Vân mà thôi!”

Diệp Viễn nhướng mày, lập tức hiểu ý gật đầu, gật đầu: “Được!”

Dưới khán đài, Khương Nam nghe thấy Mạc Phi nói như vậy, khóe môi hiện lên một nụ cười gian xảo.

Trên võ đài, Mạc Phi như đang chờ đợi một kẻ thù lớn, sẵn sàng ra trận.

Diệp Viễn chậm rãi rút Quân Dật Kiếm, khí tức trên người lập tức biến đổi và trở nên hư ảo.

Cũng giống như lần trước, thanh kiếm của Diệp Viễn biến mất!

Lúc Mạc Phi và Khương Nam nhìn thấy chiêu thức này, sắc mặt của bọn họ lập tức đại biến.

“Quy luật của kiếm đạo hợp nhất với quy luật của không gian!” Khương Nam biến sắc nói.

Quy luật tối cao khiến mọi thứ dung hợp khó như lên trời.

Vào lúc này, cuối cùng bọn họ cũng hiểu tại sao Hạ Hầu Vân lại bị giết.

Ai có thể ngăn cản được chiêu thức này?

Một cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập đến trong đầu Mạc Phi, hắn ta há mồm muốn đầu hàng nhận thua.

Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Lúc này, Diệp Viễn đã chuyển động.

Lời nói của Mạc Phi trực tiếp nuốt lại vào bụng.

Hưu!

Bóng dáng Diệp Viễn biến mất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK