Ngay cả hắn lúc này mà đấu với Quân Thiên Vũ thì thắng hay bại cũng khó nói.
Quân Thiên Vũ dùng sự cường đại của hắn, hoàn toàn trấn áp mọi người.
Đương nhiên ứng Thiên Nhai không biết, kỳ thực mấy năm nay Quân Thiên Vũ luôn ở trong bình cảnh. Nhờ mấy ngày nay được Diệp Viễn chỉ điểm, hắn mới đột phá bình cảnh, thực lực đột nhiên tăng mạnh.
Diệp Viễn ngự kiếm chậm rãi hạ xuống bên cạnh Quân Thiên Vũ, mở miệng nói: “Quân huynh, cảm tạ.”
Quân Thiên Vũ nghe vậy, bình thản đáp: “Giữa hai ta còn cần gì nói lời cảm ơn?”
Sắc mặt Bùi Văn Cường đã cực kỳ xấu xí, hắn nào ngờ được, thực lực của Quân Thiên Vũ lại mạnh đến thế!
Cảnh giới của Quân Thiên Vũ chỉ ngang bốn tay thủ hạ của hắn, hắn vốn tưởng bốn đánh một dù không thể thắng lợi thì cũng có thể áp chế Quân Thiên Vũ.
Nào ngờ bốn người bọn họ không chỉ không áp chế được mà còn để Quân Thiên Vũ trực tiếp giết chết Đàm Ngũ chỉ trong nháy mắt.
Hiện đã rơi vào hoàn cảnh này, hắn còn muốn giết Diệp Viễn thì quả thật chỉ là mơ giữa ban ngày.
“Quân Thiên Vũ, xem ra ngươi quyết tâm gây khó dễ cho Bùi gia ta có phải không?” Bùi Văn Cường sầm mặt hỏi.
Nghe vậy, Quân Thiên Vũ không đáp lời, nhưng lông mày cũng hơi nhíu lại.
Hiển nhiên, lời của Bùi Văn Cường có khiến hắn thoáng do dự.
“Ngươi là người của Bùi gia?” Quân Thiên Vũ hỏi.
“Ca ca ta là Bùi Khôn, ngươi nói xem?” Bùi Văn Cường ra vẻ đắc ý.
Quân Thiên Vũ lại nhíu chặt mày hơn, hỏi: “Bùi Khôn, một trong bảy vị Thánh Tử?”
“Ha, xem ra ngươi cũng biết kha khá đấy nhỉ! Đúng vậy, chính là Bùi Khôn trong Thất Thánh Tử! Không tin thì ngươi có thể hỏi ứng Thiên Nhai.” Bùi Văn Cường nói.
Quân Thiên Vũ nhìn về phía ứng Thiên Nhai, thấy hắn bất đắc dĩ gật đầu, liền biết Bùi Văn Cường không nói ngoa.
Bùi Văn Cường thấy Quân Thiên Vũ tỏ vẻ kiêng kỵ, càng đắc ý nói: “Quân Thiên Vũ, ngươi cũng biết địa vị của Thất Thánh Tử ở Xích Hà Thánh Địa rồi đó, dù ngươi có thiên tư hơn người nhưng cũng không thể chọc vào được đâu! Ta không cần ngươi phải làm gì, chỉ cần ngươi mặc kệ chuyện giữa ta và Diệp Viễn, sau này ta tất hậu tạ ngươi! Bùi Văn Cường ta nói đươc làm đươc!”
Diệp Viễn biết địa vị của các Thánh Tử ở Thánh Địa là thế nào, lấy thực lực của Quân Thiên Vũ, đúng là không chọc vào được.
Thánh Tử là những người trẻ tuổi có thiên phú cao nhất ở Thánh Địa, ngày sau một người trong số đó sẽ có cơ hội kế thừa đạo thống.
Những người còn lại, dù không thế thành kẻ đứng đầu Thánh Địa thì cũng trở thành một thành viên của hội trướng lão, nắm quyền lực cực lớn.
Chẳng trách ứng Thiên Nhai vào thành Thanh Hoàn lại phải lén la lén lút, thì ra chính là sợ đắc tội Bùi Văn Cường.
Nào biết được từ lúc hắn tiến vào thành Thanh Hoàn, Bùi Văn Cường đã chú ý tới hắn.
Nhưng đối với Quân Thiên Vũ, Diệp Viễn rất tin tưởng.
Quả nhiên, Quân Thiên Vũ chỉ lạnh nhạt lắc đâu nói: “Dù ngươi là đệ đệ của Bùi Khôn, muốn động đến Diệp Viễn cũng phải hỏi thanh kiếm trong tay ta trước.”
Bùi Văn Cường không ngờ Quân Thiên Vũ lại cố chấp báo vệ Diệp Viên đến thế, chấp nhận nguy hiểm đắc tội với Bùi gia cũng không chịu buông tay.
Quân Thiên Vũ bình thản nói: “Bùi gia nhà ngươi quả thật thế lớn nhưng muốn một tay che trời ở Thánh Địa Xích Hà thì e là không làm được đâu nhỉ? Có chiêu gì tung hết ra đi, Quân mỗ nhận.”
“Quân huynh yên tâm, chỉ cần cứu sư đệ ta ra, cho Bùi gia lá gan cũng sẽ không dám làm gì ngươi! Tuy Từ Diễm không phải Thánh Tử nhưng địa vị cũng không kém hơn bao nhiêu đâu.” ứng Thiên Nhai cũng lên tiếng.
Bùi Văn Cường hừ lạnh nói: “Vậy ngươi cũng phải cứu được Từ Diễm ra rồi hẵng nói!”
Bùi Văn Cường không phủ nhận lời ứng Thiên Nhai, xem ra vị Từ Diễm này, tuy thực lực không bằng Thất Thánh Tử nhưng hẳn cũng không kém bao nhiêu.
Một cuộc đại chiến cứ thế lặng lẽ tan biến, người này không làm gì được người kia, mọi người đành phải tiếp tục tiến lên phía trước thăm dò.