Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước cửa Tôn gia, một người trung niên mặc hoa phục đưa ba người Diệp Viễn, Bạch Quang và Dư Minh đến cổng.

“n công, hay là ở lại ăn bữa cơm nhạt đi, để cho Tôn mỗ bày tỏ chút lòng cảm kích!” Người trung niên mặc hoa phục cảm kích nói.

Diệp Viễn cười nói: “Tương lai còn dài, vẩn là đế lân sau đi. Diệp mô đã nhận không ít nhiệm vụ, còn phải đi từng nhà để hoàn thành.”

“Vậy… được rồi, Tôn mỗ sẽ không giữ ân công lại nữa! Tôn gia ta mặc dù không phải tam đại gia tộc, nhưng ở trong Cổ Phong Thành này vẫn có một ít tiếng nói. Nếu như ân công có cần gì, cứ mở miệng là được!” Gia chủ Tôn gia nói.

“Được như thế thì xin đa tạ Tôn gia chủ.”

Nói xong, Diệp Viền liền cáo từ.

Dư Minh ở bên trong lòng sớm đã trào dâng, chỉ là đang ở trước mặt gia chủ Tôn gia, hắn không tiện thế hiện ra mà thôi.

Hắn đã ở trong Cổ Phong Thành này nhiều năm như vậy rồi, nhưng mà vẫn luôn là cẩn thận từng ly từng tí, sợ đắc tội với quyền quý.

Đã bao giờ như hôm nay, được Quân Thiên Vũ đại nhân và gia chủ Tôn gia đều cung kính có thừa, xưng huynh gọi đệ với hắn?

Đi theo Diệp Viễn, khiến hắn có cảm giác luôn hăng hái, no mày nỏ mặt!

Loại cảm giác này, thật sự là quá đã!

“Ha, Diệp tiểu huynh đệ đúng thật là thần mà! Nghi nan tạp chứng gì đến tay Diệp huynh đệ đều có thể giải quyết được! Nhiệm vụ của những nhà này ở Cổ Phong Thành đều là có tiếng, nhưng mà lại không có người nào có thể giải quyết. Vậy mà Diệp huynh đệ vừa xuất thủ, đã có thể giải quyết hết tất cả!” Vừa ra khỏi Tôn gia, Dư Minh liền hưng phấn nói.

“Cái này mà đã gọi là lợi hại? Mới thế này thôi thì có là gì đâu! Ngươi nhìn thấy chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng mà thôi!” Bạch Quang vô cùng khinh thường nól.

Dư Minh không biết, nhưng mà Bạch Quang thì biết Diệp Viễn có năng lực luyện chế đan dược vượt cấp.

Những bệnh tình này kỳ thật không cần phải phiền toái như vậy, chỉ cần một viên đan dược là có thể hoàn thành. Diệp Viễn đây là không muốn để lộ quá nhều nên mới dùng cách phiền phức như vậy.

Bị Bạch Quang phán bác lại một hồi, Dư Minh chẳng những không có không vui, ngược lại còn liên tục gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, Diệp huynh đệ tuyệt đối là dược sư cấp cao, lão Dư ta căn bản là không thế nào tưởng tượng được!”

Trong lúc vô tình, cách gọi của Dư Minh với Diệp Viễn cũng thay đổi. Hiển nhiên là tâm thái của hắn đối với Diệp Viễn cũng đang bắt đầu thay đổi.

Ban đầu tình cảm của Dư Minh đối với Diệp Viễn chỉ là một khoản đầu tư, nhưng bây giờ dùng mắt mà nhìn thì đã trở thành lâu dài rồi.

Những ngày tiếp theo, hắn lại kinh hỉ phát hiện, căn bản là không cần chờ đến lâu dài!

“Được rồi, đừng nói về nó nữa. Tiếp theo… chúng ta hãy đi đại doanh của vệ quân thành đi.” Diệp Viễn nói.

“À? Thành… đại doanh vệ quân thành?” Dư Minh nghe xong, nói chuyện cũng lắp bắp.

“Nhìn tiền đồ của người này! Đi theo đại ca ta, ngươi sợ cái gì? Chẳng lẽ bọn họ còn có thể ăn ngươi sao?” Bạch Quang tức giận nói.

“y… lời thì nói như vậy, nhưng mà…”

“Lải nhải nhiều làm gì, cuối cùng là ngươi có đi hay không?”

“…Đi! Sao lại không đi?” Dư Minh quyết tâm nói.

Dư Minh chính là người của vệ quân thành, cũng coi như là một sĩ quan nhỏ. Chỉ là hắn ở trong thành tương đối giỏi lăn lộn, nên mói có thể đi trông chừng Phi Thăng Trì.

Nhưng mà vào đại doanh, nhìn ở đâu cũng đều là cấp trên của hắn. Sợ hãi đã tích lũy nhiều năm, không phải nói bỏ là bỏ được?

Ba người đi tới đại doanh của vệ quân thành, lập tức có quân sĩ ngăn cản ba người.

“Đứng lại, làm cái gì đó?”

Dư Minh liền vội vàng tiến lên giải thích một hồi, sau đó đưa lệnh bài thân phận của Diệp Viễn, quân sĩ kia mới để ba người đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK