Đạt đến Đạo Huyền Cảnh rồi thì một tầng chính là một thiên địa.
Chu Vũ đã là Đạo Huyền tầng ba so với Đồ U chỉ có Đạo Huyền tầng một thì cường hãn hơn rất nhiều.
Một mình Chu Vũ có thể quét ngang toàn bộ Bạch Vũ Vực cũng không phải chuyện đùa.
Hơn nữa võ kỹ của Hạo Nhật Thành đều là loại võ kỹ hệ hoả có lực công phá cực mạnh.
Cái Đại Thiên Hạo Nhật Chưởng này một khi ra chưởng thì thật sự giống như một chưởng diệt thế.
Một chưởng này nếu như rơi xuống thì tử thương vô số.
Đồ U thống khổ nhắm mắt lại, không dám nhìn cảnh tượng sắp xảy ra.
Sự chênh lệch quá lớn, chưa nói đến việc hắn hiện tại đã là ngọn đèn cạn dầu, cho dù là thời kỳ toàn thịnh thì cũng kém xa Chu Vũ vạn dặm.
Chu Ngạn nhìn đám kiến ở dưới cự chưởng kia, trong lòng vô cùng khoái chí.
“Dám đối địch với bản thiếu gia, đây chính là kết cục của các ngươi!”
Trong lúc hắn muốn nhìn thấy cảnh mọi người bị một chưởng kia làm cho huyết nhục văng tung tóe thì bỗng nhiên ánh mắt của hắn trợn ngược lên!
Bàn tay khổng lồ kia hạ dần hạ dần rồi trở nên mờ nhạt trong mắt hắn, cuối cùng lại tiêu tán thành vô hình!
Chu Ngạn biến sắc, nhìn xung quanh hô hoán: “Người nào lén lút, lăn ra đây cho bản thiếu gia!”
"Bốp!"
Trong hư không ập đến một bạt tai, trực tiếp đánh cho Chu Ngạn quay cuồng trên không trung.
“Dám nói năng lỗ mãng với bản toạ, Chu gia dạy dỗ ngươi như vậy sao?”
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên khiến cho người ta có thể nghe ra một tia tức giận trong giọng nói của hắn.
Chu Ngạn từ trên không trung bị tát bay xa nghìn trượng mới miễn cưỡng ổn định được thân hình. Hắn đưa tay lên mặt sờ sờ, phát hiện ra gương mặt đã sưng lên rõ cao.
Tuy hắn biết đối phương đã hạ thủ lưu tình, nhưng lửa giận của hắn vẫn nổi lên bừng bừng.
Nếu đối phương biết hạ thủ lưu tình thì chắc hẳn là vì kiêng kỵ Hạo Nhật Thành. Đã như vậy thì hắn việc gì phải sợ?
“Đồ hỗn trướng, lại dám động thủ với bản thiếu gia, theo ta thấy là ngươi sống…”
Lời của Chu Ngạn còn chưa nói hết thì Chu Vũ đã lắc mình một cái đến bên cạnh hắn, vội vàng bịt miệng hắn lại.
“Thiếu gia, thực lực của người này sâu không dò được, thuộc hạ không phải là đối thủ, chúng ta không thể trêu chọc được!” Chu Vũ vội vàng nói.
Họa là từ miệng mà ra, căn bản là hắn không tìm ra được vị trí của cái người thần bí ẩn trong hư không kia. Một tát vừa rồi hắn cũng không biết đối phương đã xuất thủ như thế nào.
Chu Vũ biết, thực lực như vậy thì vạn lần cũng không được chọc.
Hơn nữa đối phương vừa mở miệng chính là tên của Chu gia, sợ rằng cũng là nhân vật cùng cấp bậc với gia chủ.
Lúc này Chu Ngạn vẫn còn trong cơn giận dữ, làm sao có thể nghe lọt tai?
Hắn dùng sức đẩy tay Chu Vũ ra, hét ầm lên: “Ngươi sợ cái gì chứ? Hôm nay ta thực sự không tin sẽ có người dám giết thiếu chủ của Hạo Nhật Thành! Thứ chuột nhắt nhát gan, ngươi nghe rõ cho bản thiếu gia, nếu hôm nay ngươi không giết được bản thiếu gia thì ngươi chính là kẻ nhát gan!”
Trong hư không người kia nghe được lời này cũng rơi vào trầm mặc.
Chu Ngạn tưởng rằng đối phương đã sợ thì càng làm càn cười to nói: “Ha ha ha…, ta biết ngươi không có cái can đảm này, thật là một tên nhát cáy! Không dám ra tay thì xéo đi sớm một chút cho ta!”
Chu Vũ đứng một bên nhìn, chỉ hận không thể đi đến đánh ngất Chu Ngạn. Cái tên thiếu gia này thật sự không biết trời cao đất rộng!
Ở Thần Vực này, mặc dù thế lực cao hơn Hạo Nhật Thành không nhiều, nhưng cũng không hề ít!
Cái người ẩn nấp trong hư không kia nhất định là cường giả một phương. Mặc dù có chút kiêng kỵ Hạo Nhật Thành thật, nhưng khi nghe thấy những lời này thì lỡ như không khống chế được mà ra tay giết chết.
Đến lúc đó, thì hắn biết phải tìm ai để nói rõ lý lẽ đây?
Bỗng nhiên lời nói của Chu Ngạn bị nghẹn cứng ở cổ họng, hai con mắt trợn tròn lên.
Giờ khắc này, tim của hắn dường như cũng ngừng đập, một cỗ cảm giác vô cùng nguy hiểm quanh quẩn bên cạnh hắn.
Cả người Chu Ngạn đều bị một loại lực lượng không rõ giữ lại, thậm chí ngay cả hô hấp cũng khó khăn!
Hắn không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần đối phương thích thì tùy thời đều có thể giết chết hắn.
Chu Vũ ở một bên sắc mặt đại biến, rõ ràng hắn đang đứng bên cạnh người Chu Ngạn, nhưng cũng không có cách nào giải trừ được cái lực lượng Không Gian Cấm Cố này!
Thực lực của người này thật sự quá đáng sợ!
Dưới tình thế cấp bách, Chu Vũ trực tiếp quỳ xuống từ trên không trung, chắp tay nói: “Xin tiền bối bớt giận, thiếu chủ nhà ta còn trẻ vô tri nên đã mạo phạm đến tiền bối, Chu Vũ sẽ dẫn hắn đến tạ lỗi với tiền bối! Tiền bối muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt thì cứ để Chu Vũ tới chịu thay. Xin tiền bối nể tình gia chủ mà thả thiếu gia nhà ta ra!”
“Hừ! Nếu không phải bản tọa có chút giao tình với Chu gia thì chỉ dựa vào lời nói này của hắn, cũng khiến bản tọa nhất định phải diệt hết Hạo Nhật Thành các ngươi!” Trong hư không người kia hừ lạnh nói.
Nghe lời này, sắc mặt của Chu Vũ đại biến. Xem ra, hôm nay đã trêu chọc một nhân vật rất đáng sợ.
Từ giọng nói của đối phương có thể nghe ra, nhân gia cũng không hề để Hạo Nhật Thành vào mắt.
Chu Ngạn còn khiêu khích nhân gia như vậy thì có khác gì là tự đi tìm cái chết?
“Tiền bối xin bớt giận!” Chu Vũ cũng hết cách, chỉ có thể một mực dập đầu.
“Ngược lại tên cận thần nhà ngươi lại có chút trung nghĩa, nhưng hắn đã mạo phạm bản tọa, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”
Tiếng nói vừa dứt thì Chu Ngạn giống như là nhận phải đòn gì nghiêm trọng, bỗng nhiên cả người văng lên sau đó liền rơi thẳng xuống đất.
Chu Vũ quá sợ hãi vội vàng đỡ lấy Chu Ngạn.
“Tiền bối, cái này...”
“Cút! Nếu như Chu gia cảm thấy không phục thì cứ để hắn đến tìm ta là được!”
Trong hư không người kia hừ lạnh nói.
Chu Vũ biến sắc, mang theo Chu Ngạn bay lên đào tẩu.
Mọi người trong thánh địa Xích Hà đều xem đến há hốc mồm, thực lực của người thần bí này cường đại đến mức làm người ta giận sôi!
Nghe khẩu khí của đối phương thì hắn không thèm để cả thánh địa nhất phẩm như Hạo Nhật Thành vào trong mắt!
Chỉ là bọn họ đều cảm thấy kỳ quái, vì sao người thần bí này lại muốn ra tay cứu thánh địa Xích Hà.
Thấy Chu Vũ đã rút đi, Đồ U vội vã dẫn theo đám người Trầm Khâm cúi đầu với người trong hư không, nói: “Đồ U thay mặt mọi người trong Xích Hà bái tạ ân cứu mạng của tiền bối! Tiền bối nếu có việc xin cứ phân phó!”
Đồ U cũng là một người thông minh, đối phương chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ ra tay trợ giúp thánh địa Xích Hà.
Loại nhân vật bậc này thì bọn họ không có khả năng nằm trong mắt của đối phương.
Trong hư không người kia yên lặng một lát, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi đã là ngọn đèn cạn dầu, tối đa chỉ có thể sống thêm thời gian nửa năm. Xem ra, tên kia tìm ta luyện chế Cửu Dương Phản Xuân Đan chính là vì ngươi. Cầm đi đi, ăn viên thuốc này vào thì có thể giúp ngươi kéo dài tuổi thọ thêm mấy chục năm.”
Một viên đan dược từ trong hư không bay thẳng tới trước mặt Đồ U.
Đồ U cầm viên đan dược kia thất thần trong chốc lát.
Cửu Dương Phản Xuân Đan, đây chính là Cửu Dương Phản Xuân Đan đấy!
Dạng nhân vật như thế nào mà lại vì mình luyện chế đan dược nghịch thiên cỡ này?
Không thể nghi ngờ gì nữa, người thần bí trước mắt này chính là cảnh giới Thần Vương. Nhưng mà dạng người như thế nào lại có thể nhờ cậy đối phương luyện chế đan dược cấp chín như vậy?
Đồ U hiểu vô cùng rõ, viên Cửu Dương Phản Xuân Đan này ngay cả Đan Đế cũng luyện chế không ra.
Có thể luyện chế được, đều là những nhân vật đã đạt đỉnh cao về thuật đan đạo.
Trầm Khâm thấy Đồ U đờ người ra, vội vã đẩy hắn một cái.
Đồ U phục hồi lại tinh thần, vội vã quỳ xuống cảm ơn: "Đại ân của tiền bối suốt đời Đồ U khó quên!”
“Cũng không cần phải cảm tạ ta, vẫn là nên cảm tạ cái tên tiểu tử gọi là Diệp Viễn kia đi. Ta thay hắn luyện chế viên dược này, coi như là trả cho hắn một cái nhân tình. Thôi, xem ra hắn thật sự không có ở chỗ này, hôm nay đã vô duyên gặp mặt, vậy thì tạm gác lại sau đi.”
Nói xong lời này, trong hư không không còn âm thanh nữa, người thần bí kia đã rời đi.