Tàn niệm Thiên Tôn nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt không hiểu.
Tiểu tử này, nhìn thế nào cũng không giống tên ngốc mà!
Diệp Viễn cười nói: “Ta bảo ngươi chia di cốt, lẽ nào ngươi nghe không hiểu sao?”
Tên ngốc!
Tuyệt đối là tên ngốc!
Giờ khắc này, tàn niệm Thiên Tôn vô cùng chắc chắn, đây tuyệt đối là tên ngốc!
“Bỏ đi, quả nhiên là một kẻ ngốc, vậy thì hãy để ngươi giải thoát đi, ngươi sẽ cảm tạ bản tôn!”
Tàn niệm Thiên Tôn cảm thất rất vô vị, hắn cảm thấy lúc này, Diệp Viễn cần phải run rẩy quỳ xuống đất cầu hắn xin tha mới đúng.
Nhưng mà, mọi chuyện không phát triển dựa theo dự liệu của hắn.
Bản thân mình muốn chiếm thân xác hắn, hắn lại bảo mình đi chia di cốt của mình cho hắn…
Năm đó, trong một trận đại chiến, hắn trọng thương mà chết.
Hắn không cam lòng, muốn sống lại một đời.
Cho nên, hắn luyện hóa toàn bộ tu vi suốt đời của mình vào trong một căn xương cốt.
Sau đó, biến bản thân mình thành một luồng tàn niệm, trực tiếp phong ấn vào trong căn xương cốt này, rồi rơi vào trạng thái ngủ say.
Chỉ cần có người lấy được căn di cốt này, đồng thời nỗ lực luyện hóa, là có thể mở ra phong ấn, để hắn đi ra đoạt xá trùng sinh.
Bây giờ, có người luyện hóa, thế là hắn có thể đi ra.
Hắn cho rằng toàn thế giới đều sẽ run rẩy, nhưng mà, Diệp Viễn lại không có.
Ùng ùng!
Tàn niệm Thiên Tôn hóa thành một đoàn khói đen, trực tiếp chui vào trong thân thể Diệp Viễn.
“Diệp huynh cẩn thận!”
Sắc mặt đám người Tống Ngọc đột biến, muốn xông lên, nhưng chân căn bản không động đậy được.
Nhưng mà, đúng vào lúc này, một đạo khí tức khinh khủng, từ trên người Diệp Viễn bộc phát ra.
Một vòng xoáy linh hồn thật lớn, như là một cái động đen vô tận, đúng là đang chủ động đón nhận tàn niệm Thiên Tôn.
“A! Thiên… Thiên Tôn Linh Bảo! Đáng chết!”
Vốn dĩ tàn niệm Thiên Tôn khí thế như hồng, đột nhiên gào thét, đoàn khói đen kia liều mạng muốn thoát ra khỏi lực hút của vòng xoáy.
Nhưng mà, Vô Trần sao có thể cho hắn chạy thoát?
Trấn Hồn Châu, chính là khắc tinh của những thể linh hồn này.
Năm đó linh khí của Trấn Hồn Châu, dường như bị Tiên Lâm Thiên Tôn hút sạch.
Nhưng mà qua nhiều năm Diệp Viễn dựng dưỡng, nguyên khí Trấn Hồn Châu đã khôi phục sáu, bảy phần.
Thực lực của sáu, bảy phần này dùng để đối phó Thiên Tôn chân chính, đương nhiên là không đủ, nhưng mà đói với với tàn niệm thì thừa đủ.
Tàn niệm Thiên Tôn kia lấy hết vốn liếng, muốn thoát khỏi lực hút của Trấn Hồn Châu, nhưng mà bây giờ hắn như là rơi vào vũng bùn, căn bản không thoát ra được.
Tâm tình của hắn, từ kinh ngạc, dần dần biến thành sợ hãi.
“Tiểu huynh đệ, lão… lão phu biết sai rồi, tha cho lão phu đi có được không? Lão phu thật sự biết sai rồi!”
Tàn niệm Thiên Tôn nào còn có khí thế không ai bì nổi lúc nãy, lúc này trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở.
Hắn thật sự sợ!
Loại Thiên Tôn Linh Bảo Thần hồn này, uy hiếp với hắn quá lớn.
Diệp Viễn cười nói: “Thả ngươi cũng được, chia di cốt thành năm phần.”
Tàn niệm Thiên Tôn nào còn dám nói chữ không, liên tục nói: “Tiểu huynh đệ nói cái gì thì chính là cái đó! Đừng nói năm phần, cho dù là năm mươi phần, lão phu cũng chia cho ngươi.”