Hai người cười lớn, đi về phía tửu quán nhỏ.
"Nào, kính ngươi một chén, cảm ơn ơn cứu mạng của ngươi!" Lãnh Húc ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
Để chén rượu xuống, Lãnh Húc nhất thời cảm khái nói: "Ngày đó uống đến bất tỉnh nhân sự, nếu như không phải có ngươi chỉ sợ là ta đã sớm chết rồi. Mấy tháng này, ta còn ngơ ngơ ngác ngác, mỗi ngày chỉ nghĩ tới tìm ngươi uống rượu. Chỉ tiếc, ngươi không đến nữa. Nếu như không phải hôm nay ngươi trùng hợp đi ngang qua, ta còn không biết vậy mà mình đã đi qua Quỷ Môn quan một lượt rồi!"
Hôm đó sau khi Lãnh Húc tỉnh lại, cơ bản là cũng không nhớ những việc đã xảy ra trong hẻm nhỏ.
Nhưng mà hắn ta lại nhớ rõ việc thi rượu cùng Diệp Viễn ở ngày đó.
Lâu như vậy đến nay, đây là lần đầu tiên hắn ta đụng phải người có thể đánh ngã hắn ta.
Cho nên, hắn ta một mực nhớ rõ, lại muốn tìm Diệp Viễn uống rượu một lần nữa.
Hôm nay, đúng lúc Lãnh Húc đi ngang qua, mới nghe thấy được Thiết Ưng.
Cũng chính là vì vậy, trong lòng Lãnh Húc lại càng thêm cảm động.
Làm việc tốt không cần báo đáp, người bạn Diệp Viễn này, hắn ta chắc chắn sẽ kết giao!
Nếu đổi lại là người khác, cứu được thiếu chủ của Lãnh gia, khẳng định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế nịnh bợ hắn ta, ít nhất cũng phải vớt được một ít lợi ích từ Lãnh gia, thế nhưng mà Diệp Viễn lại không như thế.
Từ cái này cũng có thể nhìn ra được nhân phẩÂm thanh cao của Diệp Viễn.
Diệp Viễn cười nói: "Ngày đó ta đưa ngươi về Lãnh phủ, Lãnh Hào không phân rõ tốt xấu đã muốn đánh gục ta. Ta không muốn tham gia vào cuộc phân tranh của Lãnh phủ các ngươi, vừa vặn lại đến lúc đột phá trước mắt, dứt khoát lựa chọn bế quan. Chỉ là không nghĩ tới, kia Lãnh Hào vẫn không chịu buông tha ta."
Lãnh Húc cười khổ nói: "Lãnh Hào nhất định nghĩ là ngươi là người mà ta mời đến để giúp đỡ, mới có thể ra tay muốn giết ngươi. Nói đến thì đều là ta liên lụy ngươi."
Diệp Viễn nâng chén uống cạn, cười nói: "Người như ta không thích phiền phức, nhưng cũng không sợ phiền phức. Nhưng mà, cuối cùng là Lãnh gia các ngươi đã xảy ra chuyện gì?"
Lãnh Húc nghe vậy thì cũng trực tiếp uống cạn chén, thở dài: "Ài, huynh đệ không hoà hợp, đã khiến cho dư luận huyên náo xôn xao, thật sự là mất mặt! Thật ra là cơ bản ta không hứng thú với vị trí Thiếu chủ, nhưng mà không làm gì được đại ca của ta, rất là cố chấp!"
Thì ra ngày đó Lãnh Húc đua rượu cùng Diệp Viễn, cũng đã cãi nhau với Lãnh Hào một trận rất lớn, tâm tình không tốt, mới có thể đến quán rượu nhỏ mua say.
Hai huynh đệ Lãnh Húc và Lãnh Hào từ nhỏ đã có tình cảm rất tốt, từ nhỏ đến lớn, Lãnh Hào cũng rất quan tâm chăm sóc Lãnh Húc.
Thiên phú của hai người đều rất mạnh, đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi của Lãnh gia.
Chỉ là có một chuyện, Lãnh Hào chính là con thứ, ở Lãnh gia có địa vị không lớn bằng Lãnh Húc.
Lãnh Húc là con trai của gia chủ, mà lại thiên phú hơn người, có địa vị rất cao trong Lãnh gia.
Hai huynh đệ thân thiết nhường nhịn nhau, vốn là một chuyện khiến cho người người ghen tị.
Cái này đúng là đáng tiếc, ít năm trước đây gia chủ của Lãnh gia Lãnh Hồng Thiên đột nhiên bị giết, các trưởng lão đề cử đệ đệ của Lãnh Hồng Thiên là Lãnh Hồng Tú lên làm gia chủ.
Lãnh Hồng Tú không có con trai, chỉ có một đứa con gái.
Cứ như vậy, thân phận của Lãnh Húc lại trở nên lúng túng.
Trời sinh tính tình của Lãnh Húc lạnh nhạt, làm người lại thoải mái, cơ bản không quan tâm đến thân phận Thiếu chủ.
Nhưng Lãnh Hào lại dần dần thay đổi.
Lãnh Hào trở nên mưu mô, lôi kéo các trưởng lão trong gia tộc, đá Lãnh Húc ra rìa.
Nhưng ở ngoài mặt, hai người cũng không có vạch mặt, vẫn là một đôi huynh đệ tốt.
Chỉ là, mặc dù trời sinh tính tình Lãnh Húc thoải mái, nhưng hắn ta cũng không ngốc.
Ba tháng trước, Lãnh Hào tìm cái cớ, sung quân một người thúc phụ rất thân cận với Lãnh Húc ra khỏi nhà chính.
Lãnh Húc cuối cùng cũng nhịn không được, tìm Lãnh Hào cãi nhau một trận lớn.
Hắn ta cũng không ngờ tới, vậy mà Lãnh Hào lại phái người tới người ám sát hắn ta.