Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài cửa lớn của Phiền gia, Phiền Vũ và Ly Cơ đều ở đây tiễn Diệp Viễn.

“Mọi người về đi! Trong khoảng thời gian này, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.” Diệp Viễn ôm quyền nói.

Phiền Lân vội cười nói: “Nguyên Tiêu đại sư nói gì vậy, là Phiền gia ta được hưởng lây hào quang của ngài!”

Mấy năm nay, Phiền Gia như mặt trời ban trưa, danh tiếng đè bẹp cả phủ thành chủ.

Nhân cơ hội đấy, Phiền gia trắng trơn bành trướng thế lực, chiếm được rất nhiều chỗ tốt.

Không những thế, Phiền gia còn vì thế mà có liên quan tới Huyết Diêm điện, đã gần như có khí thế của Tạp Bằng Đệ Nhất Đại Tộc.

Trong lòng Phiền Lân hiểu rõ, tất cả những chuyện này đều là nhờ Diệp Viễn.

Diệp Viễn cười nói: “Chủ nhà khách khí rồi, ăn lộc của vua phải giúp vua phân ưu. Nếu như ta được Phiền gia cung phụng, tất nhiên phải giúp Phiền gia chứ.”

Phiền Lân cười nói: “Phiền mỗ biết, đại sư cơ bản là không thèm để ý đến những bộc lộc đó của Phiền gia. Đại sư có thể ở lại Phiền gia là Phiền mỗ vô cùng cảm kích rồi! Ly Cơ, còn không mau ra tiễn Nguyên Tiêu đại sư?”

Sau đó hắn nháy mắt liên tục với Ly Cơ.

Sau khi biết tin Diệp Viễn muốn rời đi, mấy ngày nay cả người Ly Cơ đều đờ đẫn, vô hồn.

Cô đã phải lòng Diệp Viễn nhưng mà không ngờ chỉ trong nháy mắt, Diệp Viễn đã trở thành người mà ta phải ngước nhìn.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng lớn.

Bây giờ Diệp Viễn phải rời đi ngay lập tức, cả người Ly Cơ đều nhốn nháo.

“Nguyên… Nguyên Tiêu… Thuận buồm xuôi gió.”

Sau một lúc lâu, Ly Cơ mới nói một câu như vậy.

Đột nhiên nàng phát hiện giữa nàng và Diệp Viễn đã không có tiếng nói chung.

Diệp Viễn cười nói: “Ly Cơ tiểu thư bảo trọng, có lẽ chúng ta sẽ còn gặp lại. Được rồi, cũng không còn sớm nữa, Nguyên Tiêu phải đi rồi, tạm biệt mọi người.”

Nói xong, Diệp Viễn dẫn theo Long Chiến xoay người rời đi.

Với thân phận hiện tại của hắn, dẫn theo nô lệ riêng cũng không tính là gì.

Ly Cơ ngây ngốc nhìn bóng lưng Diệp Viễn, hai hàng lệ lặng yên chảy xuống.

Phiền Lân nhìn thấy thế thì thở dài: “Con gái bảo bối của ta, ngươi với hắn hoàn toàn không phải là người cùng một thế giới. Hắn giống như mặt trời. Còn chúng ta chỉ là người bình thường.”

Mặc dù chuyện Đai Đạo Thiên m không được truyền ra ngoài, thế nhưng hắn có thể giảng đạo cho hàng trăm tinh anh đan đạo Vương thành, sức mạnh này quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Hoàng thành mới là đấu trường để Diệp Viễn thể hiện tài hoa.

….

“Ha ha, Nguyên Tiêu lão đệ thế mà không mang theo cô nhóc Phiền gia, thật là bất ngờ đấy!”

Nhìn thấy Diệp Viễn, Thiên Tinh cười lớn.

Ly Cơ và Diệp Viễn có quan hệ mập mờ, Thiên Tinh chắc chắn biết.

Hắn còn tưởng rằng Diệp Viễn sẽ dẫn theo Ly Cơ đi cùng, dù sao thì cô bé kia cũng thực sự hấp dẫn.

“Ha ha, đối với ta mà nói thì tu luyện mới là chuyện quan trọng nhất, nàng ấy chỉ làm ta mất tập trung thôi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Thiên Tinh nghe xong thầm giật mình, Diệp Viễn còn nhỏ tuổi mà đã có thành tựu như thế này cũng không phải chỉ dựa vào tài năng bẩm sinh!

Theo hắn hiểu, Diệp Viễn thực sự bế quan quanh năm, phần lớn thời gian dùng để tu luyện.

“Ha ha, lão đệ làm cho ta thật xấu hổ! Thảo nào lão đệ tuôi còn trẻ mà đã có thành tựu lớn như vậy!”

Diệp Viễn cười cười, chợt phát hiện là trang phục của Thiên Tinh có hơi kỳ quái, là một bộ trang phục của người hầu.

Hơn nữa, Thiên Tinh còn che dấu hơi thở, nhìn từ bên ngoài thì không thể nhìn ra được.

“Thiên Tinh lão ca, ngươi đây là…” Diệp Viễn nghi ngờ nói.

Thiên Tinh cười nói: “Hành trình đi di tích viễn cổ lần này của chúng ta tuy là do Huyết Diêm điện chủ đạo, thế nhưng tốt xấu lẫn lộn khắp nơi đều có thế lực. Sự tồn tại của ngươi có ý nghĩa rất lớn với Huyết Diêm điện, nếu để bọn hắn biết được ta đích thân ra trận, chắc chắn sẽ nghi ngờ.”

Diệp Viễn nghe xong mới chợt hiểu ra.

Ý Hàm vì nhắm tới hắn mà không ngần ngại để hắn giết chết Tạp Tân.

Lần này đi vào di tích, chắc chắn đều là những thiên tài đứng đầu các Vương thành lớn.

Chỉ sợ kém nhất cũng phải như Tạp Tân.

Thậm chí còn có thể có không ít thiên tài đã đạt tới cảnh giới Ma Soái.

Vì thế, Huyết Diêm điện có lẽ đã dùng không ít ân huệ.

Trả cái giá lớn như vậy, có lẽ lần đi di tích viễn cổ này không hề bình thường.

Diệp Viễn gật đầu, nói: “Vậy đi thôi. Long Chiến, ngươi đi Hoàng thành trước đi, giúp ta để ý một chút.”

Long Chiến khom người nói: “Vâng, chủ nhân.”

Lúc này Long Chiến đã đột phá bình cảnh, trở thành cường giả Quy Khư.

Diệp Viễn tất nhiên sẽ không để cho Long Chiến đi Hoàng thành Đạt Lan thật, câu này chỉ nói để Thiên Tinh yên tâm,

Hắn đã phân phó Long Chiến, đến nửa đường thì đi vòng sang thành Tịch Vũ chờ hắn.

Sau khi Diệp Viễn thoát khỏi Thiên Tinh và Ý Hàm sẽ tới gặp hắn ta.

Quả nhiên, sau khi Thiên Tinh nghe Diệp Viễn nói thì lộ ra vẻ mặt hài lòng.

Long Chiến chỉ là một nô lệ, tất nhiên là hắn chẳng thèm để ý.

Chủ yếu là thái độ của Diệp Viễn.

Xem ra tác dụng của Huyền Hoàng đỉnh không hề nhỏ, Diệp Viễn dường như đã thật sự chấp nhận gia nhập Huyết Diêm điện.

Sau khi Long Chiến đi, đoàn người đi lên phi thuyền.

Diệp Viễn rất ngạc nhiên về thực lực của Huyết Diêm điện, làm sao lại có nhiều Huyền Bảo như vậy?

Phi thuyền này là một Ma Quân Huyền Bảo trung phẩm, lúc phi hành có hiệu quả Xuyên Toa Không Gian, tốc độ cực kỳ nhanh.

Dọc đường đi, Thiên Tinh dùng mọi cách lấy lòng Diệp Viễn, không hề có phong thái của một Ma Quân.

Diệp Viễn chắc chắn cũng không thể giấu tài quá mức, ngẫu nhiên chỉ dạy Thiên Tinh một số thứ, làm cho hắn ta vui vẻ cả nửa ngày.

Cảnh giới của Thiên Tinh tuy cao, nhưng kiến thức cơ bản của hắn ta còn kém xa Diệp Viễn.

Ba người bọn họ đi phi thuyền hơn nửa tháng mới tới nơi.

Di tích ở Hoàng thành Đạt Lan gần phía tây thành Tố Quang, thời gian cũng xấp xỉ, các tinh anh của các Vương thành lớn cũng đều đang trên đường đến.

Thời điểm ba ngươi tới gần di tích, ở đây đã tụ tập thành một nhóm lớn.

Ba người đến cũng không gây chú ý quá lớn.

Diệp Viễn liếc mắt một cái, ánh mắt đột nhiên dừng lại ở một nhóm người.

Sáu người trẻ tuổi, ánh mắt sắc bén, khí thế phi phàm, vừa nhìn đã biết là cao thủ.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viễn, cả sáu người kia cùng lúc nhìn vào Diệp Viễn.

Nhưng sau khi bọn họ phát hiện Diệp Viễn chỉ là một Ma Tướng viên mãn thì lập tức mất đi hứng thú, quay đầu không để ý đến hắn nữa.

Sáu người kia đều là Ma Soái sơ cấp, thực lực tất nhiên rất mạnh.

“Cảm giác rất nhạy bén, ta chỉ liếc một cái mà bọn họ đã chú ý tới ta.” Diệp Viễn giật mình nói.

“Sáu người kia được phong làm lục tử Đạt Lan, là nhóm thiếu niên trẻ tuổi, kiêu ngạo, xưng bá xưng vương ở Hoàng thành Đạt Lan. Bọn họ và Tạp Tân giống nhau, đều đi ra từ trong biển máu nhưng mà bọn họ mạnh hơn Tạp Tân rất nhiều!” Ý Hàm nói.

Diệp Viễn gật đầu nói: “Thì ra là thế, tài nguyên của Hoàng thành quả nhiên Vương thành không sánh nổi.”

Mặc dù Tạp Tân lợi hại, nhưng nếu ở Hoàng thành thì cũng không có gì nổi bật.

Hiện tại ở đây có không ít thiên tài trẻ tuổi, khoảng tầm một hai trăm người, nhưng mỗi một người đều không hề thua kém Tạp Tân

“Ai da, đây không phải là Nguyên Tiêu đại sư hay sao? Chậc chậc, đã là thiên tài đan đạo, lại còn là thiên tài võ đạo, thật khiến người khác phải kính nể! Thanh Hoàng, nếu như gặp Nguyên Tiêu đại sư, chúng ta cần phải cố gắng bắt chuyện mới được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK