Rốt cuộc thì những người khác vẫn là tâm tính thiếu niên, đi loanh quanh khắp nơi trong thánh địa. Chỉ còn lại hai người Đường Phàm và Mục Vân, dáng vẻ dường như là đang đợi Diệp Viễn trở về.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Đường Phàm nhận được chỉ điểm của Diệp Viễn, thực lực đã tăng mạnh sau một tháng.
Trong lúc đó, hắn còn tìm Diệp Viễn tỷ thí mấy lần nhưng mà đều thất bại.
Kiếm pháp của Đường Phàm đã nhanh hơn nhiều, nhưng vẫn không có cách nào động vào được Diệp Viễn như cũ.
Kiếm pháp của hắn càng nhanh, thì thân pháp của Diệp Viễn lại càng nhanh, dường như mãi mãi không có cực hạn.
Trong thời gian một tháng này, hai người vừa là thầy cũng vừa là bạn thân.
Đương nhiên, Mục Vân có thể đi vào chung kết, cũng hoàn toàn nhờ vào đan dược Diệp Viễn luyện, thái độ của hắn đối với Diệp Viễn tự nhiên cũng không cần nhiều lời.
Trong sáu người thì ba người bọn họ là thân thiết nhất.
“Diệp Viễn, ngươi trở về rồi, chúng ta đã chờ ngươi hơn nửa ngày rồi đó!” Mục Vân oán giận nói.
Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi: “Chờ ta làm cái gì?”
Mục Vân có hơi hứng phấn nói: “Chúng ta nghe nói buổi tối hôm nay cửa hàng Thiên Duyên tổ chức một buổi đấu giá, nghe nói có không ít thứ tốt, ta và Đường Phàm dự định đi xem một chút. Nếu không có chuyện gì thì chúng ta đi cùng nhau đi!”
Hội đấu giá của cửa hàng Thiên Duyên ở phân bộ Xích Hà, không phải là thứ mà những thành trì phía dưới kia có thể so được, bên trong có không ít thứ tốt cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà dựa vào nhãn giới của Diệp Viễn, thì đồ vật có thể khiến hắn cảm thấy hứng thú không nhiều.
Có điều nhìn dáng vẻ mong đợi của Đường Phàm và Mục Vân, từ chối thì không hay, nên hắn đã đồng ý.
“Được rồi, đi xem một chút cũng được. Có điều, đi hội đấu giá, các ngươi đã mang đủ địa nguyên tinh chưa?” Diệp Viễn cười nói.
“Ha, ngươi cũng quá xem thường hai chúng ta rồi! Mặc dù chúng ta không phái cường hào nhưng cũng không phải nghèo rớt mồng tơi!” Mục Vân cười nói.
Lúc này sắc trời đã tối, khi ba người Diệp Viễn đi tới cửa hàng Thiên Duyên, không còn bao lâu nữa là cuộc đấu giá bắt đầu.
Đi tới cửa hàng Thiên Duyên, Diệp Viễn mới nhớ tới một chuyện, hỏi hai người: “Các ngươi kéo ta tới buổi đấu giá này nhưng không có thiệp mời của cửa hàng Thiên Duyên thì làm sao vào được?” ô vật trên hội đấu giá đêu có giá trị cực cao, không có nhiều tiền thì đi vào cũng chỉ có thể hóp lưng lại như mèo làm người mà thôi.
Có thể đi vào hội đấu giá không giàu thì cũng sang, đương nhiên không thể đế cho loại người nào cũng cỏ thế vào.
ngọc bài, đắc ý nói: “Không có chuẩn bị đủ mà qua đây chẳng phải là bẽ mặt hay sao?”
Diệp Viễn cũng hơi kinh ngạc, xem ra hai tiếu tử này còn có chút môn đạo. Cấp bậc thánh địa hoàn toàn không thể so sánh với một thành trì, vậy mà bọn họ chỉ dùng một buổi chiều đã lấy được ba tấm ngọc bài.
Ba người đi vào phòng đấu giá của cửa hàng Thiên Duyên, bên trong đã đầy ắp người.
Lúc này Diệp Viễn mới biết, ngọc bài của ba người chỉ có thể ngồi ở trong góc chỗ xa nhất, thật là không còn gì đế nói.
“ô, đây không phải là Diệp đại thiên tài ư? Các ngươi thế mà cũng tới hội đấu giá của cửa hàng Thiên Duyên sao! Sao Một đại thiên tài như ngươi lại ngồi ớ trong xó xỉnh thế này, chẳng phải là làm mất thân phận?”
Ba người Diệp Viễn còn chưa ngồi xuống, bên cạnh đã có một thanh âm chói tai vang lên.
Xoay người nhìn thì hóa ra là Ngũ Kiếm Thanh và Bành Yến.
Mà bên người Ngũ Kiếm Thanh còn có một người trẻ tuổi.