Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hồng Lăng, không phải là ca ca không chịu giúp muội, quả thực là không thể giúp được! Muội cũng biết tính tình của phụ thân rồi đấy, nếu như ông ấy biết muội đi gặp muội phu thì e là tính mạng của muội phu đã sớm không còn rồi! Ta làm như vậy, cũng chỉ là vì muốn tốt cho muội mà thôi.”

Nhậm Hồng Lăng lại không hề cảm kích, cười lạnh nói: “Ta chỉ muốn đi gặp phu quân một chút, cũng không phải là mang huynh ấy đi. Huynh không nói với ông ấy, làm sao mà ông ấy biết được?”

Nhậm Dục Kiệt lắc đầu nói: “Muội quá coi thường phụ thân rồi, ông ấy có thể đạt được đến địa vị như hôm nay, sao có thể đơn giản như vậy? Đừng nói là ở phủ thành chủ này, ngay cả toàn bộ Vô Phương Thành này có một tia gió thổi cỏ lay, cũng không qua được mắt Ông ấy.

Nghe những lời này, vẻ mặt Nhậm Hồng Lăng cũng nguôi bớt cơn giận.

Bà biết người đại ca này tính tình nhu nhược, khó làm được việc lớn, không thể trông cậy vào hẳn được.

Nếu như năm đó hắn có thể cứng rắn hơn một chút, bản thân mình cũng không đến nỗi phải cao chạy xa bay cùng Diệp Hàng, cũng sẽ không mất đi một thân nguyên lực không thể tiếp tục luyện đan được nữa.

Đương nhiên, loại tính cách này của Nhậm Dục Kiệt cũng không thể tránh khỏi có liên quan tới sự cường thế của Nhậm Tinh Thuần được.

“Vậy hôm nay huynh đến tìm ta, cũng là vì muốn tốt cho ta sao?” Nhậm Hồng Lăng mỉa mai nói.

Thần sắc Nhậm Dục Kiệt buồn bã, tiếp tục thở dài: “Muội muội, thực ra hôm nay ta đến là muốn nói với muội, phụ thân muốn động thủ với muội phu rồi! Muội… Ài…”

Cả người Nhậm Hồng Lăng như bị sét đánh, nhất thời cứng đo người lại. Đối với bà mà nói, tin tức này đúng thật là sét đánh ngang tai!

Vốn dĩ bà và Diệp Hàng muốn trở về để nhận tổ quy tông, ai ngờ lại rơi vào bước đường này!

“Huynh… huynh nói cái gì?” Nhậm Hồng Lăng cảm thấy như cả người không còn chút sức lực nào.

“Mấy ngày này muội vẫn luôn bị giam lỏng trong nhà, bên ngoài có rất nhiều chuyện muội đều không biết. Mấy ngày gần đây Vô Biên giới xảy ra một việc kinh thiên động địa, hai ngày này có rất nhiều cường giả Thần Du cảnh đều tề tựu về Vô Phương Thành để thương thảo việc đối phó dị giới xâm lược. Mà hai ngày trước phụ thân đã phân phó xuống dưới, đợi sau cuộc hội ngộ này sẽ xử tử muội phu.”

Nghe được tin tức này, rốt cuộc Nhậm Hồng Lăng không chịu nổi đả kích nữa, hai mắt tối sầm lại ngất đi.

Nhậm Dục Kiệt vội vàng đỡ lấy bà, truyền một chút nguyên lực vào cơ thể Nhậm Hồng Lăng.

Nhậm Hồng Lăng từ từ mở mắt, lập tức túm lấy cánh tay Nhậm Dục Kiệt, mặt đầy nước mắt nói: “Ca ca, muội cầu xin huynh, huynh cứu huynh ấy đi! Bây giờ chỉ có huynh mới có thể cứu được Diệp Hàng thôi!”

Vẻ mặt Nhậm Dục Kiệt xoắn xuýt: “Ta…”

“Ca ca, năm đó muội nhờ huynh cầu tình với phụ thân, một câu huynh cũng không dám nói! Bây giờ đã mười mấy năm trôi qua rồi, tình cảm giữa muội và Diệp Hàng đã càng sâu đậm hơn, lẽ nào huynh vẫn muốn đối xử với bọn muội như năm đó hay sao? Phu quân mà chết, muội tuyệt đối cũng sẽ không sống một mình! Nếu như để Viễn Nhi biết được chuyện này, nó nhất định sẽ tới tìm phụ thân báo thù, lẽ nào huynh muốn đế thảm kịch nhân luân này xảy ra ở Nhậm gia sao?” Nhậm Hồng Lăng đã khóc đến cả khuôn mặt tràn đầy nước mắt.

Diệp Hàng và Nhậm Hồng Lăng cùng nhau nhìn Diệp Viễn lớn lên, hiểu vô cùng rõ tính cách của hắn.

Một khi Diệp Viễn biết được tin tức mình và Diệp Hàng chết, nhất định sẽ không màng bất kể giá nào đến tìm Nhậm Tinh Thuần báo thù.

Đến lúc đó, ngoại tôn đánh nhau với ngoại công, bất luận kết quả như thế nào, cũng đều là thảm kịch nhân gian.

“Viễn Nhi? Chính là con trai của muội và muội phu sao? Hai người muội vẫn luôn không chịu nói ra bất cứ tin tức nào của con trai, thì ra tên nó là Diệp Viễn à? Diệp Viễn… sao nghe cái tên này lại thấy quen tai như vậy nhỉ?” Nhậm Dục Kiệt bỗng nhiên cảm thấy hình như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi thì phải.

Chỉ là lúc này Nhậm Hồng Lăng làm gì còn có tâm trạng mà nghe những lời này, bà năn nỉ nói: “Ca ca, huynh bảo Nhậm Đỏng đi cầu xin phụ thân đi, ông ấy nhất định sẽ bằng lòng! Cầu xin huynh đấy!”

Nhậm Dục Kiệt khổ sở đáp: “Nhưng mà… phụ thân đã sai người mang muội phu ra ngoài thành, bí mật xử lý rồi!”

Lần này, Nhậm Hồng Lăng cố nén để không ngất đi.

Bởi vì bà biết, tính mạng của Diệp Hàng bây giờ ngàn cân treo sợi tóc, bà nhất định phải đi cứu Diệp Hàng.

Cũng không biết lấy đâu ra sức lực, Nhậm Hồng Lăng đẩy Nhậm Dục Kiệt ra một cái rồi tông cửa xông ra ngoài.

“Hả? Diệp Viễn không phải là tên thiếu niên của U Vân Tông tham gia cuộc hội ngộ Vô Biên sao? Chẳng lẽ… con trai của muội muội, đúng thật là hắn? Nhưng mà… chuyện này làm sao có thể?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK