“A! Kẻ nào đánh ta?” sở Thạch bị người ta hùng hổ đạp cho một nhát từ phía sau.
Ngay sau đó, những tiếng la hét không ngừng vang lên trong đại trận!
Đại trận này là do Diệp Viễn nhờ sự trợ giúp của Huyền Thuỷ Kỳ, hắn mất khoảng ba ngày để bố trí ra đại trận cấp bốn – Tu La Tam Xoa Trận này!
Nghe thấy tiếng kêu la liên tục truyền ra từ bên trong trận pháp, cơ mặt Tô Hỗ như co rút lại.
“Diệp công tử, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Diệp Viễn cười nói: “Điểm yếu lớn nhất của võ giả Vô Biên Giới chúng ta là quá tản mát, không thể tập hợp được thực lực. Mà điểm hữu dụng lớn nhất của trận pháp này chính là rèn luyện khả năng phối hợp với nhau cho bọn họ. Muốn để bọn họ lĩnh hội các loại đại trận trong thời gian ngắn nhất là điều không thể. Hơn nữa với tính cách của bọn họ, cũng không thể làm được điều này. Tu La Tam Xoa Trận có tác dụng tạo ra chiến lực mạnh nhất trong phạm vi nhỏ dựa trên sự tác chiến của ba người. Chỉ cần bọn họ có thể hoàn thành đợt huấn luyện này, chiến lực của cá nhân sẽ được tăng theo!”
Ánh mắt Tô Hỗ bất giác nhìn về phía đại trận, chỉ thấy những võ giả này loạn thành một đống, không có chút ý thức hợp tác chiến đấu nào.
Bên trong đại trận, bọn họ đêu chỉ lo chiến đấu một mình, cho nên bị đối thủ đánh không thương tiếc.
Thấy vậy, Tô Hỗ bất giác lắc đầu.
“Diệp công tử nói không sai, võ giả Cuồng Phong Giới mạnh, chính là bởi vì bọn họ đồng tâm chiến đấu. Còn các võ giả của chúng ta, mỗi lần gặp phải trận đấu có quy mô lớn, đều bị đánh cho không còn mảnh giáp. Chỉ là… ta sợ thời gian quá ngắn, bọn họ sẽ không thể nào hoàn thành được đợt huấn luyện này!”
Tô Hỗ nói.
“Yên tâm, tiềm lực của con người là vô hạn. Theo cường độ tập luyện mà ta bố trí cho bọn họ, những người này sẽ sớm hiểu ra được vài điều. Nhưng đúng như ngươi đã nói, thời gian của chúng ta là không nhiều. Nhiều nhất là mười ngày, sau mười ngày chúng ta nhất định phải phá vây ra ngoài.” Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn cũng không ngờ rằng, soái lĩnh của đại quân Cuồng Phong Giới lần này lại là Thượng Quan Lăng Vân.
Hắn và Thượng Quan Lăng Vân tiếp xúc với nhau không nhiều, nhưng hắn đã thông qua Tiêu Như Yên để tìm hiểu về con người này.
So với Triệu Thừa Càn, Thượng Quan Lăng Vân tỏ ra trầm ổn và khôn ngoan hơn nhiều, cho nên rất khó đối phó.
Hơn nữa trong lần hai bên giao đấu thăm dò sức mạnh đối phương hôm đó, cũng đã thấy hắn có thực lực không kém Diệp Viễn là bao.
Nếu thật sự phải giao chiến, sẽ rất khó để nói trước kết quả thắng thua ra
sao.
“Được rồi, thời gian cấp bách, ta cũng phải tận dụng thời gian để tu luyện, tranh thủ trong mười ngày đột phá lên Hoá Hải tầng chín!” Diệp Viễn nói.
Tô Hỗ nghe vậy không khỏi rùng mình, trong mười ngày lại có thế đột phá lẽn Hoá Hải tầng chín, thật sự cũng chỉ có người như hắn mới dám nói ra những lời như vậy thôi.
Nghĩ lại năm đó, hắn đã phải mất tới năm năm để đột phá từ Hoá Hải tầng tám lên Hoá Hải tầng chín!
“Ai da, lại đạp vào mông ta nữa rồi! Khốn khiếp, lão tử liều với ngươi!”
“Lão Chu, đừng có đứng chắn như thế, cút sang một bên cho ta! Còn lằng nhằng ta đánh luôn cả ngươi đấy!”
“Còn ngươi nữa, lão Tiền, mở to mắt ra, vừa rồi suýt chút nữa kiếm của ngươi đâm vào ta luôn rồi. Chuyện này còn xảy ra một lần nữa thì ngươi chết với ta!”
Trong đại trận, sở Thạch giống như một con chó điên, đụng phải ai cũng đều cắn loạn lên.
Hai người bị nhốt trong đại trận cùng hắn là Chu Trường Trị và Tiền Tứ, vừa hay bọn họ đều đã quen nhau từ trước.
Thực ra Chu Trường Trị, Tiền Tứ và Sở Thạch có thực lực ngang nhau, song Sở Thạch cũng chỉ được cái to mồm, nếu thật sự xảy ra cuộc chiến giữa ba người bọn họ, thì người bị đánh không ai khác chính là hắn.
Quan trọng hơn là, võ giả do đại trận huyễn hoá thành đã đá vào mông hắn mấy lần, và lần nào cũng khiến hắn ngã sấp mặt, trông thảm hại vô cùng.