Nói rồi, ngón tay Nguyệt Mộng Ly khẽ giương lên, trong sân đột nhiên phong vân đột biến.
Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.
Nhậm Tinh Thuần thấy thế mặt biến sắc, miệng há to không thể nào khép lại được.
“Vô Lượng cảnh! Đây… đây chắc chắn là lực lượng thuộc Vô Lượng cảnh! Chuyện này… chuyện này làm sao có thể?”
Vừa nghe Nhậm Tinh Thuần nói như vậy, tất cả mọi người đều hết sức kinh hãi.
Vô Lượng cảnh là cảnh giới thế nào, mọi người ở đây đều quá rõ ràng.
Đây không phải là lực lượng thuộc vê Vô Biên giới, sao lại có thế xuất hiện trên người một nữ tử trẻ tuổi như vậy được?
Nhưng mà với cảnh giới của Nhậm Tinh Thuần mà có thể nhận nhầm được sao?
Lần này, ánh mắt của đám người nhìn Diệp Viễn lại phát sinh biến hóa lần nữa.
Một cường giả Vô Lượng cảnh cam tâm đi theo bên cạnh Diệp Viễn, đây là cái khái niệm gì?
Nhậm Đông phản ứng lại trước tiên, năn nỉ nói với Diệp Viễn: “Sư phụ, mặc dù gia gia làm người có chút ngang tàng, nhưng tội của ông ấy không đáng chết! Người… người tha cho ông ấy được không?”
Khóe miệng Nhậm Tinh Thuần giật giật như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
Đối diện với một cường giả Vô Lượng cảnh, hắn thực sự là không có sức mà hung hăng tiếp.
Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của Nhậm Tinh Thuần, trong lòng Diệp Viễn không khỏi mừng thầm.
Nguyệt Mộng Ly không thế thực sự ra tay, nhưng dùng để uy hiếp một chút thì cũng rất có hiệu quả.
Kiểu khuấy động nguyên lực thiên địa thế này, đối với Nguyệt Mộng Ly mà nói chỉ là tiện tay thôi, nhưng trong mắt Thần Du Cảnh lại là cảnh giới như thần.
Cường giá Vô Lượng cảnh ở hạ giới, chính là đại biểu cho vô địch!
Cho dù là dựa vào sự cường thế của Nhậm Tinh Thuần cũng không dám lỗ mãng trước mặt Nguyệt Mộng Ly.
“Bỏ đi bỏ đi, Ly Nhi, thu lại đi. Ai bảo ta lại nhận cái tên đồ đệ này, nếu như ta giết gia gia của nó thì sau này cái chức sư đồ này cũng không dễ làm.” Diệp Viễn ra vẻ cảm khái nói.
Nguyệt Mộng Ly gật gật đầu, vừa thu lại khí thế thì lập tức biến thành một tiểu cô nương dịu dàng hiền lành, đứng phía sau Diệp Viễn.
Nhậm Đông bất tri bất giác bị Diệp Viễn bán đi mà bản thân còn không biết, thấy Nguyệt Mộng Ly thu tay, không khỏi quá đỗi vui mừng nói: “Đa tạ sư phụ! Đa tạ sư phụ!”
Lúc này Nhậm Tinh Thuần cũng tỉnh táo lại, nghe Nhậm Đông một tiếng sư phụ hai tiếng sư phụ, không nhịn được tức giận nói: “Đông Nhi, ngươi gọi hắn là cái gì? Hắn chỉ là một tên tiểu tử Hóa Hải Cảnh tầng hai, dựa vào cái gì mà làm sư phụ của ngươi?”
Nhậm Đông lắc đầu nói: “Người không phải là sư phụ về võ đạo, mà là sư phụ về đan đạo của con!”
Nhậm Tinh Thuần sững người, lửa giận vừa mới áp chế xuống được lại “Oành” một cái xông lên não.
“Có gia gia dạy ngươi thuật luyện dược, ngươi lại còn bái người khác làm thầy? Ngươi bái sư thì cũng coi như thôi đi, Diệp Viễn nhiều lắm cũng chỉ là một chuẩn Đan Vương, hắn dựa vào cái gì mà làm sư phụ của ngươi? Ngươi bị mất trí rồi à?”
“Gia gia, con rất rõ con đang làm cái gì! Mặc dù sư phụ người chỉ có thể luyện chế ra đan dược chuẩn cấp bốn, nhưng kiến thức về đan đạo của sư phụ uyên thâm vượt xa gia gia! Cái gọi là người thông suốt làm thầy, cho nên tất nhiên người có thế làm sư phụ của con!”
Nhậm Đông nói.
Bây giờ Nhậm Tinh Thuần mới nhớ tới biểu hiện của Diệp Viễn ở Thiên Vấn Tường, lúc đó hắn ngăn Diệp Viễn tiếp tục khiêu chiến, nếu như thực sự tiếp tục thì đúng thật là khó mà nói trước Diệp Viễn có thể trả lời được bao nhiêu câu hỏi.
Như vậy xem ra, trình độ đan đạo của Diệp Viễn quả thực đã vượt xa cảnh giới của hắn.
Cho dù hắn đạt đến cảnh giới nào thì trình độ luyện chế đan dược của hắn cũng sẽ vượt xa những người cùng cấp.
Nếu như vậy, dường như Diệp Viễn làm sư phụ của Nhậm Đông cũng không có gì là không được cả.
Nhậm Tinh Thuần phát hiện, căn bản hắn không nắm bắt được một chút nào tính tình của người thiếu niên trước mắt này.