Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có điều tất cả những người ở bên dưới đều có vẻ lớn tuổi hơn hắn, cảnh tượng này có chút không hợp lý.

Việc khai đàn giảng đạo, nếu không phải là người đạt tới trình độ nhất định sẽ không dám làm, nhất là ở thánh địa đan đạo Vô Phương Thành này.

Trình độ của luyện dược sư ở đây có cao thì cũng chỉ tập trung vào thành phần đan đạo tinh anh của Vô Biên giới.

Không có sức mạnh của Đan Hoàng, người bình thường sẽ không dám khai đàn giảng đạo.

Nhưng Diệp Viễn, người thiếu niên ở cảnh giới chuẩn Đan Vương đã làm được điều này.

Tuy hiện tại Diệp Viễn là người có quyền có thế ở Vô Phương Thành, nhưng không ít người tới đây để xem hắn bị chê cười.

Thực ra là Diệp Viễn còn quá trẻ, tục ngữ có câu trẻ người non dạ, không làm được việc.

Rất nhiều người chỉ nghe nói câu hỏi trên tầng thứ bảy của Thiên Vấn Tường đã được giải, nhưng lại không có mấy người tin.

Đương nhiên, trong số những người hôm nay tới, có không ít luyện dược sư có mặt tại hiện trường ngày hôm đó, bọn họ đã được tận mắt chứng kiến sự biểu hiện hơn người của Diệp Viễn.

Hôm nay là ngày đầu tiên Nhậm gia tiếp quản Thiên Vấn Tường, có không ít người hoài nghi người của Nhậm gia có tới tiếp quản hay không.

Diệp Viễn lạnh nhạt ngồi ở phía trên, chứ không có chút luống cuống mất bình tĩnh nào.

ở kiếp trước hắn không chỉ từng khai đàn giảng đạo một lần, nên hắn đã quá quen với những cảnh tượng thế này.

So với ở kiếp trước, cấp bậc của những người này quả thật là thấp hơn rất nhiều.

Phải biết rằng, ở kiếp trước mỗi lần Cơ Thanh Vân khai đàn giảng đạo, thậm chí còn có không ít cường giả Đan Đế tới nghe!

Cùng là Đan Đế nhưng thực lực của Diệp Viễn lại mạnh hơn những người này bao nhiêu lần!

Đối với Diệp Viễn mà nói, cảnh tượng lúc này chẳng qua cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.

Đợi sau khi tất cả mọi người đều ngồi vào vị trí, câu nói đầu tiên của Diệp Viễn khiến tất cả bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc.

“Đan đạo và võ đạo đều giống nhau, đều cùng là đại đạo! Con đường mà đạo hướng tới, vẫn luôn là tích tiểu thành đại! Nếu không cất bước thì chẳng thể nào đi được ngàn bước, nếu nước ở suối không tích tụ lại thì sẽ không thể nào thành sông thành biển. Trong số các ngươi không thiếu người ở cấp chuẩn Đan Vương, Đan Vương, thậm chí là cả Đan Hoàng, nhưng đã bao giờ các ngươi tự vấn, con đường dưới chân đi có dễ không? Ngày đầu tiên này, ta sẽ giảng cho các ngươi về luyện chế đan dược cấp một!”

“Hắn vừa nói gì vậy? Khi bắt đầu thấy còn có chút đạo lý, tại sao càng nói lại càng chẳng ra sao vậy? Thực lực của ta, lại còn cần phải ngồi nghe luyện chế đan dược cấp một sao? Thật nực cười mà!”

“Đúng vậy! Khai đàn giảng đạo cái quái gì chứ, hoá ra là chỉ muốn loè thiên hạ! Thành chủ lại cử một tên nhãi ranh tới khai đàn giảng đạo, thật hết sức nực cười!”

“Về thôi về thôi! Lớp đại lão chúng ta không quản đường xá xa xôi tới đây, lẽ nào chỉ để nghe một tên nhãi ranh lên lớp đặt điều nói về điều chế đan dược cấp một thôi sao? Làm vậy không phải là đang lãng phí thời gian sao!”

Những lời này của Diệp Viễn khiến cho rất nhiều mọi người dấy lên sự phản đối kịch liệt.

Cho dù ngay cả những người đã từng nghe qua về sự xuất sắc hơn người của Diệp Viễn cũng có chút thất vọng với biểu hiện ngày hôm nay của hắn.

Lẽ nào nói, ngày hôm đó Diệp Viễn đã có chuẩn bị từ trước, cho nên mới xuất sắc như vậy.

Còn hôm nay khi đứng trước đông đảo mọi người, lại lộ bộ mặt thật?

Diệp Viễn nói xong câu đầu tiên, đã khiến không ít người đứng lên ra về.

Cho dù là võ giả hay là luyện dược sư, mọi người luôn không nhìn tới võ giả có cấp bậc thấp hơn mình.

Đương nhiên, Diệp Viễn cũng không ngoại lệ.

Đối với bọn họ, đan dược cấp một còn chẳng được coi là nhập môn, lại còn cần phải khai đàn giáng đạo về thứ này sao?

Nhưng Diệp Viễn có được thành tựu lớn như vậy ở kiếp trước đều là vì có nền tảng cơ bản vững chắc!

Đợi tới khi cảnh giới cao hơn, chẳng qua cũng chỉ là khiến những thứ cơ bản đơn giản đó có cơ hội đơm hoa kết trái mà thôi.

Những đan phương cực kỳ tối nghĩa trong mắt người khác lại hết sức đơn giản trong mắt Diệp Viễn.

Diệp Viễn không để ý tới những người đứng lên ra về, mà vẫn tiếp tục đĩnh đạc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK