Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đầu Ly Nhi đau như muốn nứt ra, nàng ôm lấy đầu cố nén đau đớn, nhưng thân thế của nàng vẫn không ngừng run rẩy.

Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé.

Một màn này lại khiến Tiêu Như Yên kinh ngạc thất sắc.

Trong mắt nàng, Ly Nhi giống như là nhân vật vô địch, ngay cả Phong Hoàng cũng bị nàng đùa bỡn trong tay, vậy mà sao lại bị đau đầu đến mức này?

“A…”

Chính vào lúc này, Diệp Viễn ở một bên cũng nói mê sảng một hồi, lỏng mày nhíu chặt lại hiện ra vẻ vô cùng thống khổ.

“Diệp… sư phụ, người… người vẫn ổn chứ?”

Hai người này cùng lúc bị như vậy làm cho Tiêu Như Yên bị rối tung lên, không biết phải làm như thế nào mới tốt.

Diệp Viễn khó khăn mở hai mắt ra, phát hiện hoàn cảnh xung quanh có chút vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

“Ta… ta vẫn chưa chết?” Diệp Viễn hữu khí vô lực nói.

Lần này, hẳn là lần hắn bị thương nặng nhất từ khi trọng sinh đến giờ.

Trước đây bất luận bị thương nặng thế nào, chỉ cần ăn đan dược vào, không đến hai ngày là hắn có thể hồi phục lại như cũ.

Vậy mà lần này, nếu không phải Ly Nhi giúp hắn bảo vệ tâm mạch thì e là Diệp Viễn đã sớm đi đời nhà ma rồi.

“Chưa… chưa chết! Sư phụ người lợi hại như vậy, làm sao có thể chết dễ dàng như vậy được?” Tiêu Như Yên cúi đầu nghẹn ngào nói.

“Là… là Tiêu Như Yên à. y? Nàng ta… nàng ta là…?”

Diệp Viễn đột nhiên phát hiện Ly Nhi vẻ mặt thống khổ, yếu ớt hỏi.

“Hả? Sư phụ người lại không quen vị tiền bối này?”

Tiêu Như Yên còn cho rằng hai người này nhất định là quan hệ tâm đầu ý hợp, ai biết được vốn dĩ Diệp Viễn không quen biết Ly Nhi, điều này khiến nàng hoàn toàn rối loạn.

“A ”

r…

Lúc này, đột nhiên Ly Nhi phát ra một tiếng rên thống khổ, lại ngã xuống đất.

“A! Tiền bối!

ti

Tiêu Như Yên bị dọa đến giật nảy mình, vội vàng đỡ lấy Ly Nhi, đặt nàng nằm trên mặt đất.

“Sư… sư phụ, bây giờ đồ nhi phải làm thế nào đây?” Tiêu Như Yên không biết làm sao cho tốt, đành hỏi Diệp Viễn.

Diệp Viễn hữu khí vô lực nói: “Không… không có cách nào. Nguyên lực toàn thân ta đã cạn kiệt, bây giờ… một chút khí lực cũng không dùng được. Nữ… nữ tử này, sao… sao nhìn có chút quen mắt thế?”

“Sư phụ, người thực sự không quen biết tiền bối sao?” Nghe Diệp Viễn nói, Tiêu Như Yên hoài nghi hỏi.

“Không… quen biết… chính là… không quen biết, ta lừa ngươi làm cái gì?” Diệp Viễn im lặng nói.

Từ góc độ này của Diệp Viễn, vừa vặn có thể nhìn thấy dung mạo của Ly Nhi.

Khuôn mặt hoàn mĩ này, tuyệt đối khiến cho mỗi một nam nhân đều có một cảm giác không đành lòng đùa bỡn. Cho dù là Diệp Viễn lúc này thân mang trọng thương, cũng có cảm giác tim đạp thình thịch. Nhưng Diệp Viễn dám khẳng định, đây tuyệt đối là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt này.

“Nhưng mà… nhưng mà tiền bối cứu sư phụ từ trong tay Phong Hoàng ra, sao người lại có thể không quen biết nàng đây?” Tiêu Như Yên nghi ngờ nói.

Lần này, đến phiên Diệp Viễn kinh ngạc: “Thì ra… là nàng ấy đã cứu ta sao…?”

“Đúng vậy! Tiền bối rất lợi hại, ngay cả Phong Hoàng cũng không phải là đối thủ của nàng!”

Tiêu Như Yên nói lại những chuyện xảy ra trong lúc Diệp Viễn hôn mê cho Diệp Viễn nghe, Diệp Viễn nghe được cũng cực kỳ kinh ngạc.

“Nhãn Thuật? Chẳng lẽ…” Diệp Viễn chau mày nói.

“Nhãn Thuật gì?” Tiêu Như Yên sửng sốt nói.

“Không có gì, chỉ là nghĩ đến một người, nhưng mà…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK