Đột nhiên, trên không trung xuất hiện vài luồng sáng, ba tấm phù lục lẳng lặng trôi nổi trước mặt Diệp Viễn.
“Đây là phần thưởng của ngươi, ba tấm phù Độn Không Lôi Bạo! Mồi một tấm phù này tương đương với một đòn đánh của võ giả Thần Du cảnh đỉnh phong! Ngoài ra còn có một bộ võ kỹ, bây giờ ngươi mở thức hải ra, Hạo Thiên Tháp sẽ đưa môn võ kỹ này vào trong thức hải của ngươi, ngươi có thế từ từ lĩnh ngộ.” Nhân vật thần bí chợt lên tiếng sau hồi lâu trầm mặc.
Mắt Diệp Viễn chợt sáng lên khi trông thấy ba tấm phù Độn Không Lôi Bạo!
Đây đúng là đồ tốt, nếu dùng đúng lúc thì thậm chí có thể hạ sát được cả võ giả Thần Du cảnh đỉnh phong!
Tấm phù lục này tuyệt nhiên là bảo vật cấp nghịch thiên ở Vô Biên giới.
Diệp Viễn không nghiên cứu nhiều về phù lục, nhưng cũng hiểu rõ loại phù lục chuyên về công kích này là đáng quý thế nào, bởi nó tương đương với việc có được một võ kỹ cực kỳ lợi hại.
Vật này đối với Diệp Viễn lúc này mà nói, chẳng khác nào có thêm một đại sát khí!
Chỉ cần không gặp phải cường giả Thần Cảnh Du đỉnh phong thì hắn có thể tung hoành khắp Vô Biên giới.
Diệp Viễn cũng không khách khí, tiện tay cất ba tấm phù lục vào trong Linh khí không gian.
Nhưng điều khiến Diệp Viễn ngạc nhiên hơn là ớ đây lại có thêm cả võ kỹ.
Diệp Viễn không còn lạ gì phương thức ấn khắc truyền thừa vào trong thức hải này.
Phàm là những thứ được truyền thừa lại theo phương pháp này đều có uy lực cường đại vô cùng, hơn nữa cũng cực kỳ sâu xa khó hiểu. Bởi loại võ kỹ này chỉ có thể ngầm tự hiểu mà không thể dùng lời lẽ để truyền đạt lại, và cũng không thể nào ghi lại loại võ kỹ này vào trong ngọc giản.
“Bây giờ, ngươi bắt đầu tiếp nhận truyền thừa!”
Giọng nhân vật thần bí vừa dứt, một luồng ánh sáng từ trên cao chiếu rọi xuống, trực tiếp đi vào bên trong thức hải của Diệp Viễn.
Diệp Viễn đương nhiên cũng không mở hoàn toàn thức hải, mà hắn còn dùng mật pháp để che chắn những dòng văn tự màu vàng kim và hắc châu.
Bởi lẽ Diệp Viễn luôn có tâm lý đề phòng, hắn không muốn ai phát hiện ra bí mật của hắn.
Luồng ánh sáng vừa biến mất, Diệp Viễn lập tức cảm nhận được chín chữ trong thức hải – Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành!
“Đây là thuật cửu Tự Chân Ngôn Quyết, mỗi một chữ đều chứa đựng đạo lý riêng, ngươi có thể lĩnh ngộ được rất nhiều! Môn võ kỹ này không phải đại kỹ năng kinh thiên động địa gì, nhưng lại có thể khai phá tiềm năng bên trong cơ thể ngươi tới cực điểm, những môn võ kỹ bình thường không thể nào sánh bằng.”
Nhân vật thần bí sợ Diệp Viễn không hiểu đành dài dòng giải thích thêm.
Toàn thân Diệp Viễn chấn động!
Kiếp trước hắn là Đan Đế một đời, cho nên khả năng lý giải thiên đạo là vô cùng cao thâm, nhưng tại sao lại không thể nhìn ra được hàm ý ẩn chứa bên trong chín chữ này?
Với nhãn giới của hắn lại không thể nhìn thấu được một chữ!
Đúng như nhân vật thần bí đó đã nói, loại võ kỹ này không phải thuộc loại kỹ năng kinh thiên động địa, nhưng lại lợi hại hơn nhiều so với những loại võ kỹ thông thường khác.
Nếu thật sự có thế tu luyện tới viên mãn, e là có khả năng huỷ diệt đất trời, thậm chí có thể chứng đạo thành thần!
Quả thực những phần thưởng bình thường không thể nào sánh bằng phần thưởng cho việc xuất sắc vượt ải!
Diệp Viễn biết, Cửu Tự Chân Ngôn Quyết này cho dù để ở Thần Vực, e là cũng tạo nên một trận gió tanh mưa máu.
“Đa tạ phần thưởng mà tiền bối đã ban tặng, Diệp Viễn cảm kích vô cùng!” Diệp Viễn nhìn vào hư không chắp tay cúi người cảm kích nói.
Song nhân vật thần bí đó cũng không để ý tới hẳn, ngay sau đó Bia đá Hạo Thiên từ trên trời giáng xuống ngay trước mặt Diệp Viễn.
“ở ba tầng đầu ngươi đã qua cửa một cách xuất sắc, cho nên thời gian lĩnh ngộ Bia đá Hạo Thiên của ngươi cũng nhiều gấp ba người khác, nghĩa là ngươi có thời gian bốn mươi lăm ngày, hãy tận dụng cơ hội này!” Nhân vật thần bí lạnh lùng buông ra một câu, rồi sau đó liền biến mất.