Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại ca, lúc này chúng ta nên đi đâu?”

Nhìn thấy Diệp Viễn đã cảm ngộ được trận pháp, Bạch Quang nhịn không được đi lên hỏi thăm.

Mà lúc này, thời điểm bọn họ tiến vào mảnh không gian thứ hai này đã trôi qua ba ngày!

Bước thứ hai, Diệp Viễn đã dùng thời gian gấp ba lần bước đầu tiên.

Kỳ thật, theo Bạch Quang cùng Nguyệt Mộng Ly thấy thì cảnh sắc trước mắt giống nhau như đúc với bước đầu tiên, căn bản là không khác biệt một chút nào.

Nhưng chính bởi vì như thế cho nên độ khó khi tìm hiểu trận pháp càng lớn hơn.

"Chính giữa!”

Dứt lời, Diệp Viễn không chút do dự nào mà đi vào con đường chính giữa kia.

Bạch Quang cùng Nguyệt Mộng Ly không dám chậm trễ, lập tức theo sát phía sau.

Không gian bước thứ ba này, Diệp Viễn dùng thời gian sáu ngày mới tìm hiểu thấu.

Không gian của bước thứ tư thì Diệp Viễn lại dùng thời gian cả nửa tháng!

Bạch Quang không dám quấy rầy Diệp Viễn cảm ngộ, nhịn không được không thể không nói nhỏ giọng nói với Ly Nhi: "Trời đất ơi, với cái tốc độ này thì chờ đến khi chúng ta đi ra ngoài, chỉ sợ Ma tộc đã sớm thống nhất Thần Vực rồi!”

Kỳ thật Ly Nhi cũng rất lo lắng, chỉ là nàng không biểu hiện ra ngoài giống như Bạch Quang mà thôi.

Hiện tại đã qua trôi qua thời gian một tháng mà ngay cả phiến không gian thứ tư đều không đi ra được.

Loại tốc độ này, so với con rùa đen cũng không nhanh hơn bao nhiêu rồi.

Tiếp tục như vậy thì thật sự theo như lời của Bạch Quang, cho dù đã đi ra ngoài thì hoa cúc vàng cũng đã úa tàn.

Nhưng mà nàng cũng biết, tòa đại trận thần cấp này ẩn chứa trận đạo ảo diệu, rườm rà quá mức khó phân biệt. Muốn tìm hiểu một cách triệt để cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Từ không gian của bước đầu tiên cũng có thể nhìn ra, trong đại trận này có ẩn giấu không biết bao nhiêu bẫy rập.

Diệp Viễn cần phải cẩn thận phân biệt rõ ràng mới có thể bảo đảm sự an toàn cho bước tiếp theo.

Bỗng nhiên, trong lúc Diệp Viễn đang nhắm mắt suy nghĩ thì lại mở hai mắt ra, đi tới chỗ một đám hoa đào.

Không gian của bước thứ năm, hai người Nguyệt Mộng Ly còn cho rằng Diệp Viễn cần phải tốn nhiều thời gian hơn mới xác định được bước hành động tiếp theo.

Nhưng mà bọn họ lại không nghĩ tới, Diệp Viễn chỉ dùng một canh giờ thì đã hành động rồi.

“Viễn ca, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ... Huynh đã phá giải được trận pháp?” Nguyệt Mộng Ly kinh ngạc nói.

Diệp Viễn cười nói: “Phá giải trận pháp có thể nói một cách dễ dàng như vậy sao, nhưng mà muốn vượt qua khỏi phiến rừng hoa đào này, hẳn là không có vấn đề gì nữa rồi!”

Cảm ngộ hơn một tháng nay, tạo nghệ trận đạo của Diệp Viễn có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.

Trận pháp thần đạo tối nghĩa khó hiểu, đổi lại là người khác thì sợ rằng ngay cả nhập môn cũng làm không được.

Nhưng trình độ trận đạo của Diệp Viễn đã sớm đặt chân đến cánh cửa thần đạo.

Trận Đạo Cửu Trát tầng thứ chín của Lục Lâm Phong chính là trận pháp thần đạo chân chính!

Đại chiến trận đạo của Diệp Viễn cùng Lục Lâm Phong ngày hôm đó, trong lúc Lục Lâm Phong chuẩn bị xuất ra tầng thứ chín, Diệp Viễn đã chủ động nhận thua.

Lần này thiếu chút nữa Ly Nhi bị đại trận giết chết đã triệt để kích thích Diệp Viễn, làm cho hắn kích phát tiềm năng đến hạn độ lớn nhất.

Một tháng này, Diệp Viễn đã dốc lòng tìm hiểu, rốt cuộc cũng bước ra một bước cuối cùng, cảm ngộ pháp tắc trận pháp thần đạo.

Tuy rằng cực kỳ khó lĩnh ngộ, nhưng lại giúp cho Diệp Viễn mở ra một thế giới mới tinh.

Bởi vì như vậy, cho nên tốc độ phá giải trận pháp hoa đào này của Diệp Viễn đã nhanh hơn trước vô số lần.

Mười ngày sau, ba người chỉ cảm thấy hoa mắt một chút, rốt cuộc tràng cảnh trước mắt đã xảy ra biến hóa.

Thời gian hơn một tháng này, mắt bọn hắn nhìn đi chỗ nào cũng đều là hoa đào.

Cảnh sắc có đẹp đi chăng nữa thì cũng sẽ xuất hiện cảm giác mệt mỏi.

Huống chi hoa đào tuy đẹp mà còn giấu diếm cả sát cơ.

Nhất là Bạch Quang, hắn nhìn hoa đào đến mức sắp nôn ra luôn rồi.

“Cái rừng hoa đào chết tiệt này, tiểu gia ta sẽ không bao giờ bước vào đây nữa! Sau này chỉ cần nhìn thấy rừng hoa đào thì tiểu gia ta nhất định sẽ đốt nó đi!” Vẻ mặt Bạch Quang phiền muộn nói.

Thời gian hơn một tháng này, hắn thật sự sắp phát điên luôn rồi.

Bởi vì cảnh sắc của từng cái không gian đều giống nhau như đúc.

Mặc kệ là hắn đi đến không gian nào, trước mắt đều hiện ra ba con đường kia.

Cái tên gia hỏa bày ra trận pháp này, quả thật là đồ biến thái.

“Ồ, đây là địa phương nào, đẹp quá đi, quả thật là một nơi thế ngoại đào nguyên!” Bỗng nhiên Nguyệt Mộng Ly ngạc nhiên nói.

"Oẹ!”

Rốt cuộc Bạch Quang cũng nhịn không được mà nôn ra từng ngụm một.

Diệp Viễn cùng Ly Nhi nhìn nhau, đều không nhịn được mà cười phá lên.

Theo lý thuyết thì bực cường giả như Bạch Quang tuyệt không có khả năng nôn, nhưng hơn một tháng này tâm lý của hắn thật sự bị trùng kích quá lớn.

Bạch Quang liếc mắt, khó chịu nói: “Hai người còn cười được! Đệ cảnh cáo hai người, về sau tuyệt đối không cho phép nhắc đến hai chữ 'Hoa đào' ở trước mặt đệ... Oẹ!”

Ầm ĩ một phen, rốt cuộc ba người cũng bắt đầu đánh giá phiến địa vực trước mắt này.

Nơi đây hoàn toàn chính xác giống như thế ngoại đào nguyên, núi non hữu tình, cảnh sắc mê người.

Quan trọng nhất là nguyên lực ở đây dồi dào, không thua gì siêu cấp Thánh Địa của Thần Vực.

“Viễn ca, ở đây không giống như là Thần Vẫn Sơn Mạch! Chẳng lẽ, chúng ta đã quay về lại Thần Vực?” Ly Nhi hiếu kỳ nói.

Diệp Viễn lắc đầu nói: “Không giống! Ta có cảm giác, nơi này là một chỗ không gian độc lập khác, giống với không gian của Luyện Hồn Tông, độc lập với bên ngoài Thần Vực.”

"Có lẽ nào, ở đây cũng là di tích của một tông môn thần đạo nào đó? Nhìn cái dáng vẻ này, chắc cũng không phải là tông môn tà đạo, hẳn là sẽ không gặp nguy hiểm đi?” Rốt cuộc Bạch Quang cũng ngừng nôn mửa, đi lên chen lời.

"Việc đó cũng không nhất định, càng là địa phương xinh đẹp thì có lẽ sẽ càng nguy hiểm. Hơn một tháng này, ngươi còn chưa thấy được sao?” Diệp Viễn nói.

Bạch Quang biến sắc, sự lạc quan trước đó lập tức quét qua một cái mất hết sạch.

Đúng vậy, bên trong Thần Vẫn Sơn Mạch này sẽ có địa phương nào không nguy hiểm sao?

“Đại ca, chi bằng chúng ta quay trở về đi!” Bạch Quang nói.

Diệp Viễn cười nói: “Nếu như có thể quay trở lại thì vì sao ta lại tốn thời gian hơn một tháng để xông trận? Tòa trận pháp này chỉ có một hướng, có thể đi tới trước đã là một kỳ tích. Muốn quay đầu lại thì trừ phi người bày trận tự mình chỉ dẫn.”

"Vậy... vậy nên làm như thế nào cho phải?” Bạch Quang phiền muộn nói.

“Đã đến nơi này thì cứ an tâm mà ở lại. Đã vào được đến đây rồi, chi bằng cứ vào xem, có lẽ sẽ thu hoạch được gì đó ngoài dự đoán cũng không chừng.” Diệp Viễn nói.

Một đoàn người cùng nhau cẩn thận, lang thang giữa sông núi nhưng cũng không gặp được nguy hiểm gì làm cho ba người cũng an tâm hơn một chút.

Bay qua một ngọn núi, điều làm cho bọn hắn ngoài ý muốn chính là có vài đạo thân ảnh ẩn hiện trong tầm mắt.

“Đại ca, có người! Hình như là... Yêu tộc! Kỳ quái, vì sao nơi này lại có Yêu tộc?” Bạch Quang nghi ngờ nói.

Diệp Viễn nhìn thấy một màn này cũng kinh ngạc vô cùng.

Xa xa, mấy tên Yêu tộc kia đang luận đấu với nhau, đánh đến khí thế hừng hực.

Trong một nơi không gian độc lập như thế này mà lại có Yêu tộc tồn tại!

Những người kia hiển nhiên cũng đã phát hiện đám người Diệp Viễn trên đỉnh núi, thân hình khẽ động lướt về phía bên này.

Mấy người Diệp Viễn đang muốn đi lên chào hỏi, lại không nghĩ rằng mấy tên Yêu tộc kia biến sắc, lạnh lùng nói: “Là nhân loại! Tại sao lại có nhân loại xuất hiện? Giết!”

Mấy người kia không thèm nói lý lẽ, trực tiếp lựa chọn động thủ.

Bạch Quang cùng Ly Nhi đang muốn ra tay lại bị Diệp Viễn ngăn lại.

"Để cho bọn hắn đánh, không biết sâu cạn như thế nào, vẫn là đừng động thủ thì hơn. Các ngươi lui ra, để ta đến.” Diệp Viễn thản nhiên nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK