"Cút ngay!" Diệp Viễn nói với ba vị cường giả chân thần.
Ba vị cường giả chân thần sợ ném chuột vỡ bình, chỉ có thể nhường đường.
Diệp Viễn kéo Dư Kình Tùng đi vào pháp trường bên trên, đối Giang Ngọc Đường nói: "Giang huynh, Diệp Viễn tới chậm, để huynh chịu khổ rồi. Ta xin lỗi huynh và Hải Đường."
Giang Ngọc Đường lắc đầu nói: "Đó là ta nợ ngươi! Ngươi có thể làm đến mức này vì huynh trưởng ta, huynh đệ, ta đã không phí công kết nghĩa!"
Ngoài thành, đại quân đông nghìn nghịt, tam đại cường giả Chân Thần dẫn đầu.
Ở phía trước, kiếm của Diệp Viễn chặn ngang cổ Dư Kình Tùng, mang theo Giang Ngọc Đường thối lui.
“Tiểu tử, chúng ta đã thả người, ngươi còn không thả, chẳng lẽ không sợ thiên đạo phản phệ sao?” Chân Thần tầng hai trầm giọng nói.
Diệp Viễn thản nhiên trả lời: “Các ngươi đi theo suốt một đường, chẳng lẽ không phải chờ ta thả người thì ra tay giết ta?”
“Hừ! Ngươi cho là ngươi có khả năng chạy thoát sao? Một nhà sư có thể bỏ chạy, còn ngôi chùa có thể chạy sao? Trừ khi ngươi mặc kệ sự sống chết của hoàng thành Thiên Ưng!” Dư Kình Tùng cười lạnh nói.
Diệp Viễn đã phát lời thề thiên đạo, hắn ta không sợ Diệp viễn không thả hắn, vì lẽ đó hắn ta cũng không hề kiêng kỵ.
Phủ thành chủ đã tra xét ngọn nguồn gốc rễ của Diệp Viễn, Dư Kình Tùng biết dùng cái này uy hiếp Diệp Viễn thì chắc chắn sẽ có tác dụng.
Ai ngờ, Diệp Viễn thản nhiên trả lời: “Nếu ngươi phái người tiêu diệt Hoàng thành Thiên Ưng thì ta cũng không có cách nào ngăn cản. Thế nhưng từ hôm nay trở đi, căn huyền của ngươi lại sắp căng thẳng rồi. Bằng không thì nói không chừng một ngày nào đó, ngươi sẽ là vong hồn dưới kiếm của ta.”
Sắc mặt của Dư Kình Tùng trầm xuống, hắn ta lạnh lùng nói: “Ngươi uy hiếp ta? Ngươi có biết phủ thành chủ của ta có bao nhiêu cường giả Chân Thần không?”
Diệp Viễn vẫn bình tĩnh như trước nói: “Ta chỉ trình bày một sự thật mà thôi, hôm nay cũng có rất nhiều cường giả Chân Thần ở đây, thế nhưng bọn họ cũng không bảo vệ được ngươi.”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Dư Kình Tùng mà mấy vị cường giả Chân Thần cũng lộ vẻ mặt xấu hổ.
Sắc mặt của Dư Kình Tùng thay đổi liên tục, hắn ta thật sự bị giật mình.
Diệp Viễn xuất quỷ nhập thần, hơn nữa còn am hiểu Không gian pháp tắc, thật sự là rất khó phòng bị.
Đáng sợ hơn là không gian lam sắc kia!
Sau khi bị thu vào không gian Thần Văn, cả người hắn ta vốn không có một chút lực chống trả nào.
Tất cả những pháp tắc chi lực mà hắn ta nắm trong tay vậy mà lại mất đi hiệu lực!
Sự vô lực đó khiến hắn ta sợ hãi đến tận bây giờ.
Hắn ta không bao giờ muốn thể nghiệm loại cảm giác đó một lần nào nữa!
Nghĩ đến chuyện mỗi ngày bị một người quỷ dị nhìn chằm chằm, Dư Kình Tùng không nhịn được cảm thấy rợn tóc gáy.
“Ngươi! Xem như ngươi lợi hại!” Dư Kình Tùng nghiến răng nghiến lợi nói.
Mấy mánh khoé đùa giỡn vẫn luôn là sở trường của Dư Kình Tùng hắn ta, chưa bao giờ thất thủ trước người khác.
Không ngờ hôm nay tất cả các thủ đoạn của hắn đều bị Diệp Viễn thần bí này hoá giải, điều này khiến trong lòng hắn vô cùng căm tức.
Bỗng nhiên đuôi lông mày của Diệp Viễn khẽ động, hắn ta thản nhiên nói: “Ra hết đi, trốn tránh cái gì?”
Không có ai trả lời hắn ta, Thành vệ quân hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, không nhìn thấy thân ảnh nào cả, còn tưởng rằng Diệp Viễn trông gà hoá cuốc.
Ngay cả mấy cường giả Chân Thần cũng không hiểu ra sao.
Diệp Viễn chặn ngang Dư Kình Tùng, thân hình hơi động, sau đó xuất hiện ở một chỗ khác.
“Còn không hiện thân sao?” Diệp Viễn lại nói.
Đột nhiên, hai bóng người hiện ra.
Một nam tử trung niên mặc áo đen, một lão giả mặc áo xám.
“Thành… Thành chủ đại nhân!”
“Viện trưởng đại nhân!”