Con người dù mạnh mẽ đến đâu thì vẫn sẽ có những lúc mềm yếu.
Ngày xưa, khi Cơ Thanh Vân ra đi, Nguyệt Mộng Ly đã vô cùng đau lòng.
Nếu như không gặp được Diệp Viễn thì có lẽ nàng đã lặng lẽ ra đi ở Vô Biên Giới rồi.
Chính bởi một cuộc gặp gỡ không định trước đó mà đã khiến cho nàng lại tìm thấy động lực sống của đời mình một lần nữa.
Đây cũng là lý do vì sao mà nàng có thể gắng gượng được đến hiện tại.
Nếu như không có Diệp Viễn thì cho dù có Thanh Linh Dung Tâm Dịch đi chăng nữa Nguyệt Mộng Ly cũng khó có thể sống đến hiện tại.
“Vài năm qua, chắc hẳn nàng cũng đã nghiên cứu nhiều về Mặc Lưu Phân Thần Thuật rồi phải không?” Diệp Viễn hỏi.
Mặc Lưu Phân Thần Thuật, chính là chiêu thức phân tách linh hồn mà năm đó Diệp Viễn đã truyền lại cho Nguyệt Mộng Ly.
Nguyệt Mộng Ly khẽ gật đầu, sắp tới thời hạn mười năm, cơ bản mà nói thì Nguyệt Mộng Ly đã từ bỏ việc tu luyện, cảnh giới của nàng cứ thể mà đình trệ. Trong thời gian nhàn rỗi, nàng lại chuyên tâm nghiên cứu Mặc Lưu Phân Thần Thuật.
“Bí kỹ này vô cùng huyền bí, nó hoàn toàn có thể tách linh hồn ra thành hai và mỗi linh hồn sẽ phát triển theo hướng riêng biệt, quả thực khó mà có thể tưởng tượng ra. Ly Nhi đã nghiên cứu chiêu thức này mười năm rồi mà vẫn có những điểm mà bản thân không thể hiểu được.” Nguyệt Mộng Ly nói.
Nguyệt Mộng Ly vốn tư chất thông minh, thế mà cũng khó mà có thể nghiên cứu thông suốt môn bí kỹ này.
Diệp Viễn cười nói: “Mặc Lưu Phân Thần Thuật là ta lấy ra từ một cuốn điển tịch, đó là một môn bí kỹ thời thần đạo thượng cổ! Đáng tiếc cuốn điển tịch đó bị khuyết thiếu, thần hồn bí kỹ này còn nhiều chỗ chưa hoàn thiện, vì vậy việc tu luyện chiêu thức phân thần này là việc cực kỳ mạo hiểm. Sỡ dĩ năm đó ta truyền cho nàng võ kỹ này nhưng nhiều lần muốn căn dặn nàng không được tu luyện nó. Một khi tu luyện gặp bất trắc sẽ gặp kết cục bi thảm.”
Nguyệt Mộng Ly kinh ngạc nhìn rồi nói: “Hóa ra là như vậy, hèn gì khi ta nghiên cứu nó, càng nghiên cứu càng cảm thấy mịt mờ khó hiểu.”
“Thực ra, năm đó khi mà ta có được bí kỹ này cũng là lúc ta dự định tu luyện nó. Nhưng mà trước đó, ta cần phải tìm ra phương pháp bổ sung hoàn thiện cho bí kỹ này. Thật đáng tiếc, chuyện này vẫn chưa kịp bắt đầu, thì đã bị hủy diệt.” Diệp Viễn thở dài nói.
Sau khi nghe xong điều này Nguyệt Mộng Ly đơ người lại, mặc dù Diệp Viễn nói chuyện một cách bình tĩnh, nhưng sự việc năm đó đối với một cường giả Đan Đế đứng trên đỉnh cao mà nói thì có bao nhiêu tàn khốc.
Nàng ấy có thể cảm thấy điều này, rằng Diệp Viễn đang gánh trên mình một trọng trách nặng nề.
Viền mắt của nàng có chút ngấn lệ, nhẹ giọng mà nói: “Diệp Viễn, ta hy vọng có thể cùng chàng gánh vác trọng trách phía trước!”
Diệp Viễn nhẹ nhàng lau sạch giọt lệ cho nàng, mỉm cười nói: “Ta chưa từng bao giờ nghĩ sẽ mượn tay kẻ khác, nhưng mà lần này nàng là ngoại lệ. Đến lúc đó, Diệp Viễn ta nhất định sẽ đưa nàng lên đỉnh cao, đánh tới Thần Đạo vô thượng!”
Nguyệt Mộng Ly cảm động không nói nên lời, nhẹ gật đầu.
“Nhưng mà, bí kỹ này lại không hoàn thiện thì ta nên tu luyện như thế nào?” Nguyệt Mộng Ly nói với vẻ hoài nghi.
Diệp Viễn cười nói: “Trước khi gặp nàng, bí kỹ này đã ngủ say trong ký ức của ta, và ta hầu như không nhớ đến nó. Nhưng mà sau khi gặp nàng, ta đã bắt tay vào việc bổ sung hoàn thiện nó.”
Nguyệt Mộng Ly vô cùng kinh ngạc nói: “Chàng… chàng thật sự đã hoàn thiện nó rồi sao? Mặc Lưu Phân Thần Thuật này là bí kỹ thời thần đạo thượng cổ đó!”
Sự kinh ngạc của Nguyệt Mộng Ly hoàn toàn hiện rõ lên khuôn mặt nàng.
Mười năm trở lại đây, nàng đã bỏ ra rất nhiều công sức để nghiên cứu Mặc Lưu Phân Thần Thuật. Nhưng khi gặp công pháp không hoàn thiện, nàng thậm chí đọc cũng không hiểu hết nó chứ đừng nói đến việc tu luyện.
Nhưng mà Diệp Viễn, lại có thể dành mười năm thời gian đã có thể khôi phục nguyên vẹn bí kỹ thời thần đạo thượng cổ!
Điều này… cần loại tư chất yêu nghiệt như thế nào đây!
Công pháp thần đạo đều huyền bí bất thường. Những người có tư chất thấp một chút, khi mới bắt đầu khó có thể lĩnh ngộ được nó.
Với những bí kỹ chưa hoàn thiện, độ khó tu luyện đã tăng lên theo cấp số nhân, vì vậy độ khó của nó sau khi hoàn thiện sẽ như thế nào.
Nhưng mà Diệp Viễn lại có thể bổ sung đầy đủ phần công pháp đó, điều này làm sao có thể khiến nàng không khỏi ngạc nhiên?
“Ha ha, thật ra không có đáng sợ như ngươi nghĩ đâu. Mặc dù Mặc Lưu Phân Thần Thuật thuộc công pháp thời thần đạo thượng cổ nhưng nó chỉ là một phần của thần đạo thôi. Nếu như ta cẩn thận kết nối lại thì vẫn đủ để có thể khôi phục nó.” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.
Nguyệt Mộng Ly nhìn Diệp Viễn một cách đầy ngưỡng mộ rồi khen ngợi nói: “Đại nhân quả thực là thiên tài! Chỉ riêng vấn đề này cũng đã đủ để làm chấn động cả Thần Vực rồi!
Diệp Viễn nói bình thản như vậy, nhưng Nguyệt Mộng Ly lại không phải là một cô nàng ngây thơ.
Mặc dù bản thân nàng không phải là một người kiêu ngạo gì cả, nhưng nàng đủ tự tin vào tư chất thông minh của mình.
Nếu như không phải vì linh thể kích động dẫn đến dẫn đến tan nát linh hồn thì chắc chắn nàng đã bước vào Đạo Huyền Cảnh.
Nàng cũng đã dùng mười năm thời gian nhưng vẫn không tài nào thông suốt Mặc Lưu Phân Thần Thuật. Vậy mà cũng trong thời gian mười năm Diệp Viễn đã bổ sung hoàn chỉnh bí kỹ này.
Sự khác biệt trong vấn đề này không thể nói là chuyện nhỏ được.
Nhưng mà càng như thế này thì Nguyệt Mộng Ly càng kiêu ngạo.
Đây là đại nhân Thanh Vân Tử mà nàng ngưỡng mộ, việc có thể bổ sung hoàn hiện công pháp mới là điều bình thường nhất.
Điều này khiến cho lời nói của nàng luôn mang theo vẻ tôn kính.
Diệp Viễn cười cười nói: “Được rồi, bây giờ ta sẽ giải thích một cách tỉ mỉ cho nàng công pháp này. Cho dù là Mặc Lưu Phân Thần Thuật hoàn thiện, thì việc tu luyện vẫn sẽ vô cùng nguy hiểm. Một khi thần hồn bị tách thì dù có Thập Đại Thần Vương thì cũng không dám dễ dàng thử nó.
Nguyệt Mộng Ly khẽ gật đầu, dần định thần và chăm chú lắng nghe Diệp Viễn thuyết giảng.
…
Khi Diệp Viễn và Nguyệt Mộng Ly rời khỏi, cả Minh Nguyệt Thành chìm trong tình thế náo loạn.
Căn nguyên đó chính là do Nguyệt gia đã thêm một nguyên tắc mới cho cuộc thi Minh Nguyệt: Người chiến thắng trong cuộc thì Minh Nguyệt sẽ cùng Diệp Viễn tranh đoạt ngôi vị.
Chỉ trong một thời gian ngắn, cả Minh Nguyệt Thành đều bùng nổ.
“Diệp Viễn là tên nhãi nào, dựa vào cái gì mà lại có được sự ưu ái đó?”
“Thiên tài đến Minh Nguyệt Thành lần này, có mấy người thực sự lợi hại. Từ xưa đến nay ta vẫn chưa nghe đến cái tên Diệp Viễn. Thật sự không biết hắn từ phương nào tới.”
“Để ta xem! Nhất định phải tìm ra, rốt cuộc cái tên Diệp Viễn này là thần thánh phương nào! Các người hãy lôi hắn ra đây, ta bảo đảm sẽ không đánh chết hắn!”
Khắp Minh Nguyệt Thành nhốn nhao lên, thông tin hỗn loạn truyền đi khắp nơi.
Có người nói rằng Diệp Viễn là một đệ tử đại năng, thực lực đã đạt đến Đạo Huyền Cảnh, vô cùng cường đại.
Có người lại nói Diệp Viễn là một người có quan hệ thân thiết với Nguyệt gia, bởi vì từ nhỏ hắn đã được định hôn với Nguyệt Mộng Ly nên bây giờ Nguyệt gia không có cách nào khác mới đưa ra quyết định này.
Tóm lại thì, có rất nhiều tin đồn được đưa ra. Nhưng cũng không ngoại lệ, cái tên Diệp Viễn chưa từng gặp mặt này chính là tuyệt thế thiên tài, sức chiến đấu vô cùng bùng nổ!
Dám một mình đương đầu với người chiến thắng, quả thực không thể hạ thấp hắn!
Túy Mộng Lầu, tửu lâu nổi tiếng nhất của Minh Nguyệt Thành, nơi này nổi tiếng với Nguyệt Lạc Hoa Phi Tửu, tiếng tăm khắp gần xa.
Lúc này có ba người thanh niên trẻ đang ở trong phòng uống rượu, mỗi người đều có phong độ phi thường, thoạt nhìn có thể thấy là những cao thủ bậc thầy.
“Hì hì, một người là tân binh vừa mới đột phá Vô Tướng Cảnh lại muốn đương đầu với người chiến thắng, có phải Nguyệt Kiếm Thu đã uống nhầm thuốc rồi không?” Một người thanh niên nói.
Khương Ngôn Tài, không quan tâm liệu có đối đầu với tân binh hay không, ngươi cũng không có hy vọng! Nguyệt Mộng Ly, chính là của Bạch Hán ta!” Người thanh niên tự xưng là Bạch Hán nói.
“Nói khoác thì ai không nói được chứ? Nếu chuyện đó có thật thì gặp nhau trên võ đài! Lãnh Nguyệt Thanh Thu của Bạch Hán ngươi, ta rất muốn gặp xem như thế nào!” Khương Ngôn Tài cười lạnh nhạt.
“Yên tâm đi, ta sẽ cho người thấy tận mắt.” Bạch Hán nói với thái độ không chịu thua kém.
“Được rồi, không bàn cãi nữa! Mỗi người chúng ta đều có át chủ bài của riêng mình, trước khi lên võ đài thì không ai biết trước được ai sẽ thắng ai sẽ bại. Nhưng mà ta nghe nói, Trác Bất Phàm đã có tư cách vào Hạo Nhật Minh Nguyệt Cảnh!”
Nghe đến cái tên này, Khương Ngôn Tài và Bạch Hán sắc mặt có chút thay đổi.