Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Viễn còn chưa dứt lời thì một gã nam tử đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Nghiêm Tuấn cười khổ nói: "Diệp đại sư, ngài có thể đừng nói nữa được không? Nói thêm nữa, không chừng sẽ trêu chọc ra cái nhân vật nào tới nữa."

Lưu Vũ Sinh cũng nén giận nói: "Diệp đại sư, ngươi có thể im miệng một lúc được không? Ngươi nói cái gì là cái đó đến, cứ tiếp tục như vậy, cả đời chúng ta cũng đừng nghĩ đến rời khỏi đây."

Diệp Viễn sửng sốt, giờ cũng mới phản ứng lại, không khỏi ngượng ngùng nói: "A... Ha ha, ta không nói nữa là được."

Từ lúc địch nhân bắt đầu xuất hiện, tựa hồ tất cả nội dung vở kịch đều xảy ra theo Diệp Viễn thiết kế. Mà lời của hắn thành lời tiên tri, nói cái gì sẽ đến cái đó.

Hiển nhiên Nghiêm Tuấn và Lưu Vũ Sinh đã nhận ra, không khỏi bắt đầu oán giận Diệp Viễn.

Bọn họ lại không nghĩ đến, nếu không phải có Diệp Viễn thì bọn họ đã mất mạng. Làm sao còn có thể đứng đây oán giận.

Đột nhiên xuất hiện một nam tử có ánh mắt hung ác nham hiểm, trên mặt còn có một vết sẹo, vừa thấy đã biết không phải loại người tốt đẹp gì.

Chẳng qua người này cũng chỉ là cảnh giới Thiên Khải Cảnh tầng tám, điều này làm cho đám người Lưu Vũ Sinh cũng yên tâm không ít.

Đối với Thiên Khải Cảnh tầng chín, Lưu Vũ Sinh tự hỏi sẽ không thua bất cứ kẻ nào.

Hơn nữa xem ra, có vẻ như tên này chính là người đã thao túng đám sâu bọ kia, so sánh lợi hại, sức chiến đấu không mạnh mới lạ.

"Dám thiêu rụi đàn Phệ Tâm Trùng của Huyết Đao Đàm Tứ ta, các ngươi đã làm tốt chuẩn bị chưa?" Tên mặt sẹo lạnh giọng nói.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lưu Vũ Sinh và Nghiêm Tuấn đều đại biến.

"Ngươi… ngươi chính là huyết đao Đàm Tứ mười năm trươc giết hại cả nhà Trương gia ở La Định Thành?" Lưu Vũ Sinh kinh ngạc vô cùng, bàn tay cầm kiếm mất tự nhiên nắm thật chặt.

Hiển nhiên, hung danh Huyết Đao Đàm Tứ này làm cho Lưu Vũ Sinh sợ hãi.

Diệp Viễn cũng cực kỳ tò mò, lúc nào Lưu Vũ Sinh cũng tỏ ra không sợ trời không sợ đất, thế nhưng lại sợ hãi tên mặt sẹo trước mặt này.

"Có phải tên mặt sẹo này rất lợi hại không?" Diệp Viễn hỏi một gã võ giả trong binh đoàn đánh thuê Lục Hải.

Sắc mặt người nọ xem ra cũng không tốt lắm, trầm giọng nói: "Mười năm trước, Huyết Đao Đàm Tứ chỉ mới Thiên Khải tầng sáu, đã giết hại cả nhà Trương gia hơn hai trăm người ở La Định Thành! Phải biết rằng, Trương gia chính là đại gia tộc đứng đầu La Định Thành, chỉ riêng võ giả Thiên Khải tầng chín đã có hai người, võ giả Thiên Khải Cảnh tầng tám càng là có mấy người! Đàm Tứ chỉ có một mình mà giết chết hết bọn họ, ngươi nói xem có lợi hại hay không?"

Võ giả kia còn tưởng rằng sau khi nghe xong Diệp Viễn sẽ chấn động, k ngờ Điệp Viễn chỉ là thản nhiên "a" một tiếng, rồi chẳng nói thêm gì.

Đàm Tứ này hẳn là đã lĩnh ngộ chân ý vô thượng nên mới có thể lợi hại như thế.

Mười năm trôi qua, hiện giờ Đàm Tứ cũng tu luyện tới Thiên Khải Cảnh tầng tám rồi, tất nhiên thực lực sẽ cao hơn trước.

Lưu Vũ Sinh chống lại hắn, quả thật là có chút khó giải quyết.

Chân ý vô thượng cũng không phải là rau cải trắng, mặc cho ai cũng có thể lĩnh ngộ. Lưu vũ sinh tuy mạnh, nhưng là khoảng cách với lĩnh ngộ chân ý vô thượng vẫn là kém một ít.

Dưới tình huống đồng cảnh giới, Lưu Vũ Sinh ngàn vạn lần không phải đối thủ của Đàm Tứ.

Chẳng qua nhìn thấy Đàm Tứ này, cũng làm cho Diệp Viễn đối với thực lực của võ giả ở Loạn Ma Hải có một nhận thức trực quan.

Nơi này chẳng qua là mảnh đất ở bên rìa Loạn Ma Hải mà đã có cao thủ như Đàm Tứ. Càng đi vào sâu bên trong, không chừng sẽ gặp phải nhân vật càng ghê gớm hơn nữa.

"Ha ha, xem ra thanh danh của Đàm Tứ ta vẫn không bị mai một! Ngươi đã biết tên của ta, hẳn là biết dưới bàn tay của ta chưa bao giờ để lại người sống đi? Là các ngươi tự mình động thủ, hay là để ta chính mình đến?" Đàm Tứ cười lạnh nói.

Lưu Vũ Sinh biến sắc, nói: "Chúng ta vẫn chưa trêu chọc các hạ, là các hạ chủ động thao túng Phệ Tâm Trùng đột kích đánh thương đội chúng ta, ai mới là người gây sự?"

"Ý của ngươi là, Phệ Tâm Trùng của ta liền tự nhiên chết như vậy? Vì bồi dưỡng đám Phệ Tâm Trùng đó, Đàm mỗ ta đã tốn không ít công đại khai sát giới, dường như giết sạch đám người đó. Hiện tại các ngươi tự nhiên làm bọn nó chết cháy, chẳng lẽ còn muốn ta có thể không đếm xỉa đến?" Đàm Tứ lạnh lùng nói.

Sắc mặt Lưu Vũ Sinh cũng đại biến nói: "Vậy... thế lực vùng này, tất cả đều bị ngươi giết hết?"

Lưu Vũ Sinh còn cảm thấy kỳ lạ, vốn dĩ đi đến nơi này, hẳn là sớm đã có người nhảy ra mới phải. Chính là một mạch đi tới, càng đi càng yên tĩnh một cách lạ thường.

"Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn báo thù cho bọn hắn? Tốt lắm, đừng nói phí lời nữa, ta tiễn các ngươi lên đường!"

Đàm Tứ nói động thủ là động thủ, không chút do dự.

"Kết trận!"

Lưu Vũ Sinh biết mình không phải đối thủ, hét lớn một tiếng, nháy mắt kết thành Linh Huyền Đồng Tâm Trận.

"Oanh!"

Một đường huyết sắc đao oanh kích ở trên đại trận, đánh cho kết giới run rẩy lên từng hồi, đám người Lưu Vũ Sinh cũng là không thể nào đứng thẳng.

"Hắn… như thế nào lại mạnh như vậy?" Lưu Vũ Sinh quá sợ hãi nói.

Một đòn vừa rồi, dường như tương đương với Đàm Tứ lấy lực một người, áp đảo cả một binh đoàn đánh thuê Lục Hải bọn họ!

Thực lực như vậy, quả thực là làm cho người ta không thể tưởng tượng!

Chỉ có Thiên Khải Cảnh tầng tám, sự chệnh lệch giữa Lưu Vũ Sinh và Đàm Tứ thật sự là quá lớn.

Đàm Tứ thấy một kích không có đắc thủ, cũng là hơi hơi có chút ngoài ý muốn nói: "Nhìn không ra, binh đoàn đánh thuê nho nhỏ các ngươi còn có chút bản sự? Chẳng qua kích tiếp theo, các ngươi cũng nên cẩn thận!"

Chỉ là có chút ngoài ý muốn thôi, Linh Huyền Đồng Tâm Trận này có cường thịnh trở lại, Đàm Tứ hắn cũng không để vào mắt.

"Lưu đại ca, giờ… phải làm sao đây?" Sắc mặt Nghiêm Tuấn đại biến nói.

Sắc mặt Lưu Vũ Sinh cũng cực kỳ khó coi, cắn răng nói: "Không có cách nào khác! Đàm Tứ này hung danh hiển hách, cho tới bây giờ dưới tay hắn đều không có người sống. Muốn mạng sống, chỉ có được ăn cả ngã về không!"

"Ha ha ha..., được ăn cả ngã về không? Xem ra đã rất lâu không rồi các ngươi không có tiến vào Loạn Ma Hải, tự nhiên không biết Đàm mỗ nổi danh ở Địa Sát Bảng như thế nào!" Đàm Tứ giống như nghe được một câu chuyện cười nào đó, cười to nói.

Hắn cười, những người khác lại cười không nổi.

Diệp Viễn cũng là hơi hơi lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, tất nhiên là hắn cũng đã nghe qua Địa Sát Bảng.

Bảng này, là từ Thiên Cơ Lâu của Loạn Ma Hải phân lâu ban bố, nửa năm một kỳ, chia làm hai bảng Thiên - Địa.

Thiên Sát Bảng thu nhận sử dụng đều là võ giả Vô Tướng Cảnh, Địa Sát Bảng thu nhận sử dụng đều là võ giả Thiên Khải Cảnh.

Phàm là võ giả thượng bảng, đều là người có vũ lực giá trị cực cao trong số các võ giả cùng cảnh giới. Đối mặt cường giả đồng cảnh giới, cơ hồ đều là miểu sát!

Mỗi một tên võ giả ở Loạn Ma Hải, đều lấy được lên bảng Thiên - Địa này làm vinh.

Theo như lời của Đàm Tứ, Lưu Vũ Sinh bọn họ đã nửa năm không có tiến vào Loạn Ma Hải, căn bản không biết Đàm Tứ đã tiến vào Địa Sát Bảng trong vòng nửa năm lại đây!

Đối mặt với cường giả của Địa Sát Bảng, Lưu Vũ Sinh bọn họ làm sao còn có tâm lý may mắn?

Quan trọng hơn là, thủ đoạn của Đàm Tứ này ác độc vô tình, căn bản không để cho người ta một con đường sống. Dù có tới cầu xin hắn, hắn cũng sẽ không buông tha nhóm người này.

Khó trách các thương đội đến đều biến mất một cách kỳ lạ, có một đại sát tinh như vậy ở đây, bọn họ làm sao có thể giữ được mạng sống?

"Lần này Đàm mỗ phải dùng thực lực thật sự, các ngươi cần phải bày ra tất cả sức lực bình sinh rồi!" Đàm Tứ liếm liếm môi, lộ ra thần sắc tàn nhẫn.

Hiển nhiên, tiếp theo là một trận đánh lôi đình!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK