Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nơi ở của Diệp Viễn đã được bố trí trận pháp, vừa rồi, có người vừa động tới trận pháp này.

Diệp Viễn có cảm giác trong lòng, lập tức hiện thân.

“Tới thăm là khách, hiện thân đi.” Diệp Viễn bình tĩnh nói.

“Ha ha, tiểu tử thật lợi hại, có thể nhận thấy được bản đế đến đây.” Một giọng nói già nua vang lên.

Diệp Viễn nghe vậy lập tức cả kinh trong lòng, ở Thánh Địa Xích Hà, kẻ tự xử bản đê’ chỉ có thánh chủ Xích Hà.

Thật không ngờ, thánh chủ Xích Hà lại giáng lâm nơi này.

Trước đó Diệp Viễn đã thông qua trận pháp, cảm nhận được người bên ngoài có thực lực phi phàm, lại không ngờ rằng đó lại chính là thánh chủ Xích Ha

Đột nhiên, không gian trong phòng dao động, thánh chủ Xích Hà đã xuất hiện ngay giữa phòng.

Song, đối với loại thủ đoạn này, Diệp Viễn chẳng mấy kinh ngạc.

Cường giả Đạo Huyền cảnh đã có thể nhận biết thiên đạo, chút thủ đoạn này chẳng có gì lạ.

“Thì ra là Thánh chủ, Diệp Viễn không kịp đón tiếp từ xa.” Diệp Viễn hơi thi lễ, bình thản ung dung nói.

Đồ u khoát tay nói: “Không cần đa lễ, Đồ mỗ không mời mà tới, ngươi không để ý chứ?”

Diệp Viễn oán thầm, ngươi đã nói đến nước này, ta có thể nói ta để ý sao? Nhưng trên thực tế, các hạ vừa quấy rầy ta bế quan, ta thật sự rất để ý đấy.

Nhưng Đồ u đã nói như vậy là đã hạ thấp tư thái rất nhiều. Nếu Diệp Viễn còn không nể tình thì đúng là không biết điều.

Diệp Viễn đã nhìn ra, vị thánh chủ trước mắt này không phải bản thể nhưng cũng đã đủ thực lực giết chết hắn trong nháy mắt.

“Không biết thánh chủ tới gặp Diệp Viễn là vì chuyện gì?” Diệp Viễn không đón lời kia, coi như đã biểu lộ thái độ của mình.

Đồ u đánh giá Diệp Viễn, thấy càng thêm hài lòng với hắn.

Có được tâm tính như thế mới là người làm chuyện lớn.

Không như vài kẻ tự xưng thiên tài, lại nóng nảy bộp chộp, không thể gánh trách nhiệm cao.

“Diệp Viễn, ngươi có biết trong Xích Hà Cốc có thứ gì không?” Đồ u đáp không đúng trọng tâm câu hỏi.

Ánh mắt Diệp Viễn lóe lên, thầm mắng một tiếng cáo già.

Muốn lấy thì phải cho đi trước, loại đạo lý này, sao Diệp Viễn lại không hiểu?

Đồ u vừa đến, không làm gì cả, chỉ tung mồi nhử hắn, hiển nhiên mục đích không phải tốt lành gì.

Nhưng như đã nói trước đó, hắn thành công rồi.

Một câu của Đồ u đã đủ khiến tâm can Diệp Viễn cồn cào sốt ruột.

Đúng là hắn vô cùng tò mò, rốt cuộc trong Xích Hà Cốc có thứ gì mà có thể sinh ra mười vị cao thủ cấp bậc Thần Vương?

Nhìn sắc mặt nóng nảy giằng co của Diệp Viên, khóe miệng Đồ u nhếch lên một nụ cười đắc ý.

Diệp Viễn chỉ trầm tư chốc lát rồi mở miệng: “Thánh chủ cứ nói thẳng ý đồ ngài đến đây trước đã, nếu sự việc quá khó khăn, Diệp Viễn thà rằng không vào Xích Hà Cốc.”

Sắc mặt ĐỒ u cứng lại, không ngờ được Diệp Viễn lại nói như vậy.

“Đối mặt với mê hoặc lớn như vậy còn có thể khống chế dục vọng của mình, thiếu niên như ngươi, quả là không đơn giản. Thôi được, thực ra cũng chẳng phải việc khó nói gì. Kỳ thực ta tới tìm ngươi là muốn giao Thánh Địa Xích Hà cho ngươi.”

Mới trao đổi vài câu, Đồ u đã nhận ra Diệp Viễn cực khéo léo trong đối nhân xử thế, căn bản không thể dụ dỗ. Nói chuyện với hắn vẫn nên thẳng thắn trực tiếp thì hơn.

Vòng vòng vo vo, chỉ khiến đối phương thêm phản cảm.

CÓ điêu, câu nói vừa rồi cua Đồ u đã khiến Diệp Viễn khiếp sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên.

Hắn chỉ là một võ giả Thần Du cảnh, Đồ u lại muốn giao Thánh Địa cho hắn!

Chuyện gì thế này?

Diệp Viễn cười khổ: “Thánh chủ, ngài đang nói đùa với ta hả? Ta…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK