Lời này của Diệp Viễn trực tiếp đoạn tuyệt khả năng đục nước béo cò của bốn người Tử Thân Tông.
Lâm Siêu biết, muốn giở trò trước mặt người này, đó là chuyện không có khả năng.
Cứ như vậy đoàn người lại tiếp tục tiến vào sâu trong bí cảnh.
Vài ngày sau, đoàn người đi ra từ một rừng mê vụ.
“May mà có Diệp Viễn, bằng không chúng ta có đi đến chết ở nơi quỷ quái này cũng không ra ngoài được.”
“Khu rừng này sương mù dày đặc, vô biên vô thực, căn bản không biết điếm tận cùng ở chỗ nào, hóa ra lại là một khốn trận cực đại, thực lực của người bố trí khốn trận này thật đáng sợ!”
“Đúng vậy, bí cảnh này cực kỳ dị thường, rất nhiều nơi có dấu tích của con người, nhưng lại giống như tự nhiên mà thành khiến người ta không phân biệt được hư thực.”
Mê vụ sâm lâm là một khốn trận cực đại, giống khốn trận mà Diệp Viễn bố trí để đối phó với Thượng Thanh Tông lúc trước.
Người bình thường rơi vào khu rừng mê vụ này có thể cả đời cũng không đi ra được.
Hơn nữa mê vụ sâm lâm hiểm nguy tứ phía, là một vùng đất cực kỳ nguy hiểm, mọi người có thể hữu kinh vô hiểm ra khỏi đều nhờ vào công của Diệp Viễn.
Mà lúc này, ánh mắt Lâm Siêu nhìn Diệp Viễn lại biến hóa một lần nữa.
Người trẻ tuổi này thực lực thật sự quá mức thần bí, rõ là còn quỷ dị hơn cả bí cảnh này.
Tòa mê vụ sâm lâm này ngay cả cái vị trận sư chuẩn cấp bốn của Thiên Càn Tông ở đây cũng chưa chắc có thể đưa tất cả mọi người thoát ra mà không mất một sợi tóc nào, nhưng Diệp Viễn lại làm được!”
Mười hai người bọn họ đi trong mê vụ sâm lâm một ngày một đêm đến cả một cọng lông cũng không mất.
Lâm Siêu không tin bọn họ may mắn đến như vậy, không ai có may mắn như vậy.
Có thể làm đến đây hẳn nhiên là bởi
X I • S’? I • a’i > • A I /• X 4a’i r • I A
VÌ sự hiếu biết cua Diệp Viên đối với trận pháp này.
Nhưng rõ ràng Diệp Viễn chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi, sao trình độ trận đạo của hắn có thế thâm hậu đến vậy được?
Sự nghi hoặc trong lòng Lâm Siêu càng ngày càng lớn.
“Hửm? Các người xem, phía trước có người! ồ, phía kia còn có một tòa cung điện!” Thiên Vũ đột nhiên nói.
Mọi người nhìn về phía trước, quả nhiên nhìn thấy một đám người túm năm tụm ba vây quanh một tòa cung điện cực lớn, đang bàn tán với nhau cái gì đó, nhưng không ai bước vào.
“Hình như là người của Thiên Càn Tông!”
“Không phải, hình như người của các tông môn khác đều có! Nhưng mà…. Cường giả Hóa Hải cảnh của bọn họ đều không ở đó, có lẽ…”
Người của u Vân Tông đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Mạc Vân Thiên, trong lòng chấn động kỳ quái.
Đột nhiên hắn nhớ đến lời Diệp Viễn nói với hắn trước khi tiến vào bí cảnh, thế mà thật sự trờ thành hiện thực rồi!
Quét mắt qua một cái, ngoài ba cường giả Hóa Hải cảnh của Thiên Càn Tông còn ở đó, những cường giả Hóa Hải Cảnh của tông môn khác chỉ còn lại Dư Phong của Thượng Thanh Tông.
Mà Dư Phong chỉ là một Hóa Hải tầng một, so sánh một chút, u Vân Tông trở thành tông môn hùng mạnh thứ hai trong bí cảnh này.
Mà kết quả này hoàn toàn là do một tay Diệp Viễn tạo nên.
Nếu không có Diệp Viễn, cho dù u Vân Tông biết trong bí cảnh không cho phép lực lượng vượt quá Ngưng Tinh Cảnh tồn tại, cũng không thể đi đến bây giờ.
Làm không tốt có khi còn phải chịu kết quả toàn quân bị diệt cũng khó nói.
Phía đối diện, hiển nhiên Ngô Chiêu cũng phát hiện ra đoàn người u Vân Tông, đến khi nhìn thấy đội hình của u Vân Tông thì không khỏi có hơi kinh ngạc.
Lần này Thiên Càn Tông đem theo hơn hai mươi người, ngay cả khi đã chuẩn bị kĩ lưỡng cũng hao tổn mất năm người.
Chuyến này họ còn đem theo một vị trận sư chuẩn cấp bốn, nhưng cho dù vậy thì khi đi qua mê vụ sâm lâm lúc trước cũng bị tổn hao mất vài người.
Đương nhiên, trong số đó có không ít người của tông môn khác, họ đều là người mà trận sư của Thiên Càn Tông dẫn tới.