“Lợi hại như vậy? Vậy chẳng phải là chúng ta nhặt được bảo?” Nam Phong Chỉ Nhu kinh ngạc nói.
Cao cấp hơn Linh Khí chính là Huyền Khí, tốc độ của Huyền Khí phi hành càng là nhanh đến mức khó mà tin nổi. Tốc độ của Lưu Quang Bạch Hổ có thể có thể so với Huyền Khí phi hành, có thể thấy được tốc độ của bọn chúng nhanh đến mức nào!
Diệp Viễn cười ha ha nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi. Lưu Quang Bạch Hổ từ hổ con đến trưởng thành, ít nhất cũng mất ngàn năm. Chờ hắn trưởng thành thì ta sớm đã là cường giả Thần Vương Cảnh!”
Nam Phong Chỉ Nhu nhếch miệng, khinh thường nói: “Ngươi cứ chém gió đi! Lại còn cảnh giới Thần Vương! Ta cũng chưa nghe nói qua cái gì cảnh giới Thần Vương, chỉ toàn bịa chuyện!”
Không phải Nam Phong Chỉ Nhu kiến thức nông cạn, mà là Tân quốc này quá nhỏ.
Điểm xuất phát quyết định tầm mắt, người ả Vô Biên giới, làm sao biết phân chia cảnh giới ở Thần Vực thế nào!
Nếu như bọn hắn có thể đạt đến cảnh giới nhất định, tầm mắt tự nhiên sẽ khoáng đạt hơn.
Đối với sự khinh bỉ của Nam Phong Chỉ Nhu, Diệp Viễn chỉ cười cười, cũng không giải thích. Hắn và Nam Phong Chỉ Nhu căn bản cũng không phải là người cùng một cấp bậc, tự nhiên không cách nào câu thông.
“Có điều có ta ở đây, cảnh giới của nó có khả năng trong vòng mười năm vượt qua Viên Phi!” Diệp Viễn cười nói.
“Nhanh như vậy? Ngươi sẽ không lại đang khoác lác chứ?” Nam Phong Chỉ Nhu không tin nói.
“Ngươi thấy ta nói khoác lác khi nào? Nội tình của tiểu gia hỏa này tốt hơn nhiều so với Viên Phi, chỉ cần dựa vào đan dược, thành tựu tương lai nhất định sẽ không thấp. Mà tiếu gia hỏa này vừa rồi đã lại thức tỉnh huyết mạch, tốc độ tu luyện về sau sẽ cực kỳ nhanh!” Diệp Viễn giải thích.
Dựa vào điểm này, Nam Phong Chỉ Nhu lại không hoài nghi Diệp Viễn nữa.
Tạo nghệ đan đạo của Diệp Viễn đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận biết của nàng, thường xuyên xuất ra một số đan dược mà nàng chưa bao giờ nghe qua.
Hơn nữa hắn dám đáp ứng Viên Phi để nó đột phá cấp bốn, nghĩ đến cũng không phải là ăn nói lung tung.
Như vậy nếu hắn muốn trợ giúp một con Tiểu Bạch Hổ, còn không phải chuyện vô cùng dễ dàng sao?
“Được rồi, biết ngươi ghê gớm rồi! Tiểu Bạch Hổ thật đáng yêu, chúng ta đặt cho nó một cái tên đi? Ngươi xem nó trắng tinh như vậy, hay gọi nó là Tiểu Bạch đi?” Nam Phong Chỉ Nhu trực tiếp quyết định nói.
“Rống!”
Tiểu Bạch Hổ gầm nhẹ kháng nghị, hiển nhiên không thích cái tên này.
Nam Phong Chỉ Nhu nổi nóng nói: “Hừ! Không thích cũng không được! Liền gọi Tiểu Bạch!”
“ừm, nó chạy nhanh như một tia sáng, ta thấy… Gọi nó là Bạch Quang đi, thế nào?” Diệp Viễn cúi xuống hỏi Tiểu Bạch Hổ.
Tiểu Bạch Hổ ủi ủi nhẹ trong ngực Diệp Viên, hiến nhiên chấp nhận cái tên này.
“Ha ha, vậy sau này gọi ngươi là Bạch Quang!” Diệp Viễn cười nói.
“Hừ! Ngươi cái con hổ mắt trắng này! Mới vừa rồi là ai liều mạng tranh thủ mới lưu ngươi lại được? Ban đầu là gia hỏa này không muốn ngươi, hắn không phải người tốt!” Nam Phong Chỉ Nhu tức giận nói.
“Rống!” Đáp lại nàng là Bạch Quang gầm lên giận dữ.
“Được rồi, đừng chậm trễ thời gian ở đây nữa, chúng ta còn phải tìm một chút ở suối Hắc Thủy này, nói không chừng còn có đồ tốt! Con Thất Sắc Lưu Vân Mãng đó ở ì chỗ này không đi, chắc chắn là phát hiện ra cái gì.” Diệp Viễn cắt ngang khiêu khích của Nam Phong Chỉ Nhu nói.
Hai người tìm một chỗ để chôn Bạch Hổ, lại lấy nội đan của Thất Sắc Lưu Vân Mãng, mang theo Bạch Quang tiến vào sâu theo suối Hắc Thủy.