Mục lục
Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu ngươi là Bàn Âm, ngươi có gióng trống khua chiêng ép buộc nội gián vào lãnh địa tổ linh, rồi lại thả nội gián vào tộc Bạch Hổ không? Đây rõ ràng không phải là nói cho bọn họ biết rằng, ta chính là nội gián sao?”

Lời nói của Diệp Viễn đã khiến cho những tộc trưởng đang chất vấn hắn buộc phải nghẹn họng.

Đúng vậy, giữa tộc Thiên Ma Hổ và tộc Bạch Hổ, ngoại trừ tộc trưởng bày mưu tính kế, chỉ có Bàn Âm và Nhung Côn là trực tiếp đối đầu.

Những năm gần đây, thủ đoạn của Bàn Âm tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.

Loại sai lầm thấp kém này, Bàn Âm tuyệt đối không có khả năng phạm phải!

Cho dù là một vở kịch, thì loại vở kịch này cũng quá thấp kém rồi, căn bản cũng không giống cách làm của Bàn Âm.

“Vậy ngươi thử nói xem, vì sao Bàn Âm lại thả ngươi đi.” Một tộc trưởng hừ lạnh nói.

Diệp Viễn cười nói: “Rất đơn giản, bởi vì hắn sợ người thủ lăng ở lãnh địa tổ linh, mà ta và Bạch Quang... lại có quan hệ rất tốt với người thủ lăng.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi thất sắc.

Diệp Viễn và Bạch Quang lại có quan hệ rất tốt với người thủ lăng của tộc Thiên Ma Hổ, nghe như thế nào cũng cảm thấy rất kỳ quặc.

“Hừ! Còn nói các ngươi không phải nội gián! Ta ngược lại muốn biết, Bạch Quang thân là tộc nhân của tộc Bạch Hổ, vì sao lại cùng nhau dính líu với người thủ lăng?” Nhung Ẩn hừ lạnh nói.

Diệp Viễn cười như không cười nhìn lão ta, cười nói: “Không chỉ vậy đâu! Bạch Quang lại còn chiếm được cơ duyên cực kỳ to lớn trong lãnh địa tổ linh nữa! Bạch Quang, lộ huyết mạch của đệ ra một chút, để cho các vị trưởng lão xem rốt cuộc đệ có tư cách làm thiếu tộc trưởng của tộc Bạch Hổ hay không!”

“Được, đại ca!”

Bạch Quang đáp một tiếng, không hề do dự mà để lộ ra huyết mạch của mình.

Trong nháy mắt khi huyết mạch của hắn hoàn toàn được lộ ra, tất cả trưởng lão đều kinh hãi thất sắc kể cả Đại trưởng lão Nhung Côn.

“Huyết mạch thánh cấp! Vậy mà lại là huyết mạch thánh cấp! Trời ơi, làm sao có thể như vậy được?”

“Huyết mạch Bạch Hổ cực kỳ tinh thuần, Ta… bỗng nhiên ta lại có loại xúc động muốn quỳ bái!”

“Ta không có hoa mắt chứ? Bạch Quang mới cấp chín sơ kỳ, vậy mà hắn ta đã đột phá tới huyết mạch thánh cấp, thật sự là trời ban cho tộc Bạch Hổ ta rồi!”

Một đám trưởng lão thán phục không ngớt, ngay cả Nhung Ẩn cũng là vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.

Lực lượng huyết mạch đáng sợ như vậy, trên người đại trưởng lão bọn họ cũng chưa từng cảm nhận được sức mạnh như vậy!

Về phần tộc trưởng, quanh năm đều trong tình trạng bế quan, cũng không biết hắn có đột phá lên huyết mạch thánh cấp hay chưa.

Nhưng vấn đề là, tộc trưởng đã già, mà tuổi của Bạch Quang trong tộc Bạch Hổ ngay cả thanh niên cũng không bằng.

Chờ thực lực của hắn đạt tới cảnh giới Thần Vương, yêu vực này còn có ai là địch thủ của hắn?

Người như vậy không thích hợp làm thiếu tộc trưởng, thì còn có ai thích hợp làm thiếu tộc trưởng hơn đây?

Cơn chấn động kéo dài thật lâu, sau đó Nhung Côn mới thở dài một hơi, khi ánh mắt nhìn về phía Bạch Quang cũng trở nên khác lạ.

“Tiểu Quang, rốt cuộc ngươi đã đạt được loại cơ duyên gì ở lãnh địa tổ linh vậy, đúng là đã đột phá huyết mạch thánh cấp? Lãnh địa tổ linh ở tộc Thiên Ma Hổ, vì sao có thể làm cho ngươi được lợi nhiều như vậy?” Nhung Côn khôi phục tâm tình hỏi.

Bạch Quang nói: “Cái này ta cũng không biết, bản thân ta cũng vô cùng kỳ quái. Có điều ta nhìn thấy linh vị của tiền bối tộc Bạch Hổ ở lãnh địa tổ linh! Nghĩ đến… tộc Bạch Hổ chúng ta kỳ thật có liên quan với tộc Thiên Ma Hổ sao?”

Bí mật của hai tộc, Bạch Quang cũng không có ý định hiện tại sẽ nói ra, nhưng tiết lộ một chút ra, cũng để cho trong lòng mọi người bớt hiếu kỳ.

Lời nói của Bạch Quang làm nổi lên một trận ồn ào dữ dội ở tộc Bạch Hổ.

“Cái gì? Lãnh địa tổ linh của tộc Thiên Ma Hổ lại có linh vị tiền bối của tộc Bạch Hổ? Cái này... làm thế nào có thể như vậy được.”

“Tộc Thiên Ma Hổ bản tính tàn bạo, không hợp với tộc Bạch Hổ, làm sao có thể liên quan đến chúng ta?”

“Tộc Thiên Ma Hổ và tộc Bạch Hổ chính là mối thù truyền kiếp, hai tộc tuyệt đối không thể nào có một chút quan hệ!”

Các đại tộc trưởng như muốn nổ tung, cười nhạo những lời này của Bạch Quang. Khái niệm truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác đột nhiên bị đảo ngược, khiến bọn họ lập tức bài xích theo bản năng.

Bạch Quang nhìn thấy biểu hiện của mọi người, không thể không trao đổi ánh mắt với Diệp Viễn, rất nhiều sự bất đắc dĩ.

Quả nhiên, kết hợp hai tộc lại không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

“Được rồi, việc này sau này nói sau! Huyết mạch thánh cấp, đối với tộc Bạch Hổ ta mà nói ý nghĩa vô cùng trọng đại, chắc hẳn mọi người cũng sẽ không có nghi vấn nào về thân phận người được chọn của Bạch Quang nữa. Về phần Diệp Viễn, bản tọa biết hắn có năng lực mang Lăng Cửu Sơn về từ tộc Thiên Ma Hổ, nếu không cũng sẽ không phái hắn đi. Bây giờ hắn đã làm được, tất nhiên bản tọa sẽ giữ lời hứa của mình. Phương Tiêu và cha mẹ nàng ta có thể ở lại trong tộc nhưng hành động của họ lại phải chịu sự giám sát chặt chẽ! Bạch Quang, ngươi có thể hiểu được chứ?”

Cuối cùng Nhung Côn đã ngăn chặn tiếng bàn luận của mọi người rồi quyết định xong chuyện này.

Bạch Quang chắp tay nói: “Đa tạ đại trưởng lão khoan dung! Từ lúc trở về tộc Lưu Quang thì Bạch Quang đã nói qua, ta chính là kế thừa ký ức triệu hoán mới trở lại trong tộc, cho nên ta tuyệt đối không có hai lòng đối với tộc Bạch Hổ! Chân thành của ta, trời cao có thể chứng giám!”

Nhung Côn gật gật đầu, cười nói: “Các ngươi đều đã mệt rồi, trở về nghỉ ngơi trước đi đã. Mười ngày sau, chính là kỳ thi khảo nghiệm của thiếu tộc trưởng. Đến lúc đó, ba nhà khác của Tứ Tượng gia tộc đều sẽ phái người đến tham gia. Mấy người các người tuyệt đối đừng có làm mất mặt trước mặt người ngoài!”

Sau khi Nhung Tinh bị hủy tư cách, tất nhiên tộc Xích Viêm phải chọn một người khác đứng ra thay thế Nhung Tinh. Cho nên tham gia kỳ thi khảo nghiệm thiếu tộc trưởng, như cũ vẫn là ba người.

Chỉ là sau hôm nay, chỉ sợ hai người còn lại đều phải trở thành lá chắn cho Bạch Quang.

Bạch Quang đột phá huyết mạch thánh cấp, vị trí thiếu tộc trưởng này chắc chắn là của hắn rồi.

Nhưng mà Diệp Viễn cũng biết, sợ là Nhung Ẩn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì.

Sau khi mọi người rời đi, bên trong đại điện chỉ còn lại Nhung Côn và Bạch Ế.

“Đại trưởng lão, ngài thật sự tin lời bọn họ nói?” Bạch Ế mở miệng hỏi.

Nhung Côn nhìn hắn ta một cái, thản nhiên nói: “Vì sao không tin? Bản tọa sẽ không nhìn lầm! Tiểu Quang đứa nhỏ này bình thường thoạt nhìn ít nói, kỳ thật tâm tính rất đơn thuần, căn bản cũng không thích hợp làm nội gián gì. So với Tiểu Quang, bản tọa càng để ý đến tiểu tử tên Diệp Viễn kia hơn.”

Bạch Ế hơi có chút kinh ngạc nói: “À? Làm sao ngài lại nói như vậy? Hiện giờ Tiểu Quang đột phá huyết mạch thánh cấp, luận về tiềm lực, hẳn là lớn hơn so với Diệp Viễn chứ?”

Nhung Côn lắc đầu bật cười nói: “Bạch Ế à, điều này ngươi thật đã nhìn lầm rồi, Diệp Viễn này tuyệt đối là người có vận khí! Người đi theo bên cạnh hắn, ít nhiều đều dính vào số vận của hắn. Ngươi thử nghĩ một chút, Bạch Quang là bởi vì đi theo hắn, mới có thể đạt được cơ duyên nghịch thiên như vậy! Cũng bởi vì đi theo hắn, mới có thể ở độ tuổi còn trẻ như vậy mà đã có được thực lực cường đại đến thế! Còn có tiểu cô nương Nguyệt gia của Minh Nguyệt Thành kia nữa, vốn đã bị bệnh nặng sắp chết, nhưng chỉ vài ngày trước, nàng ta đã đột phá Đạo Huyền Cảnh, trở thành cường giả Đế Cảnh! Cho nên những chuyện này, nếu Bàn Âm thật sự giết chết được Diệp Viễn thì mới là kỳ quái!”

Bạch Ế nghe Nhung Côn phân tích, không thể không co rút đồng tử lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK